[Dịch] Witcher Saga #3: Baptism of Fire
Chương 9 : CHƯƠNG III.III
Ngày đăng: 23:10 07/05/20
***
Màn đêm lạnh như địa ngục. Những con ngựa khụt khịt và khói bốc lên từ mũi chúng. Cái lán của nhà phẫu thuật nhìn thật lộng lẫy dưới ánh trăng. Geralt cởi cúc quần ra.
Milva, người đã ra khỏi lán trước đó một lúc, hắng giọng hơi thiếu tự tin. Bóng của cô đứng bên cạnh bóng của Geralt.
“Sao anh không quay vào trong?” Cô hỏi. “Anh thật sự giận à?”
“Không.” Anh phủ nhận.
“Vậy tại sao anh lại đứng đây một mình dưới ánh trăng?”
“Tôi đang đếm.”
“Hả?”
“Từ khi chúng ta rời Brokilon, đã 12 ngày trôi qua, và chúng ta đã đi được khoảng 60 dặm đường. Ciri, nếu đúng như lời đồn, đang ở Nilfgaard, tại thủ phủ của đế chế, một nơi cách xa tôi 2500 dặm đường. Một phép tính đơn giản cho thấy nếu cứ với tốc độ này, tôi sẽ đến được đó trong một năm và 4 tháng. Cô nói sao?”
“Không gì cả.” Milva nhún vai và lại hắng giọng. “Tôi không biết đếm giỏi như anh. Tôi không biết đọc và viết. Tôi ngu ngốc, một ả thôn nữ ngờ nghệch từ một ngôi làng nhỏ bé. Tôi không phải là bạn đồng hành tốt cho anh. Thậm chí còn chẳng phải là người để trò chuyện cùng.”
“Đừng nói như vậy.”
“Nhưng nó là sự thật!” Cô nói gãy gọn. “Sao phải kể cho tôi ngày và dặm làm gì? Anh muốn lời khuyên của tôi sao? Anh muốn tôi khích lệ anh? Muốn tôi xua đi sự sợ hãi và làm vơi nỗi buồn còn tồi tệ hơn là một cái xương bị gãy? Tôi không thể! Anh cần một người khác. Nói chuyện với Dandelion ý. Anh ta rất khôn ngoan, và hiểu biết. Được quý mến!”
“Dandelion chỉ là kẻ thích khoe mẽ.”
“Chắc rồi. Nhưng đôi lúc anh ta cũng có thể nói thật. Hãy quay vào trong nào. Tôi muốn uống thêm.”
“Milva?”
“Cái gì?”
“Cô chưa bao giờ nói tại sao cô quyết định đi cùng tôi.”
“Anh chưa bao giờ hỏi cả.”
“Giờ tôi đang hỏi đây.”
“Trễ quá rồi. Giờ tôi còn chẳng biết nữa.”
***
“Cuối cùng, anh đã quay lại.” Zoltan vui vẻ chào đón họ. “Giờ khi tất cả đang ở đây, tưởng tượng mà xem, Regis đã quyết định đi cùng chúng ta.”
“Thật sao?” Geralt nhìn nhà hóa học. “Sao lại đột ngột quyết định vậy?”
“Zoltan,” Regis hạ mắt, “đã khiến tôi nhận ra rằng cuộc chiến đang nổ ra xung quanh nghiêm trọng hơn nhiều so với những câu truyện mà tôi đã được nghe từ những người tị nạn. Quay trở về Dillingen không còn là lựa chọn nữa và trốn ở nơi hoang vu này cũng không được khôn ngoan cho lắm. Hay cả việc lang thang một mình cũng vậy.”
“Và chúng tôi, mặc dù nhìn bề ngoài không giống vậy, nhưng rất an toàn để đi cùng. Chỉ một cái nhìn là đủ với ông chứ?”
“Hai,” người bác sĩ sửa lại. “Một cái liếc với những người phụ nữ trong nhóm của ông. Một cái với mấy đứa trẻ của họ.”
Zoltan ợ một tiếng thật to. Chiếc chén cạ vào ống thủy tinh.
“Bề ngoài có thể đánh lừa,” ông ta đùa. “Nhỡ đâu chúng tôi định bán mấy người phụ nữ đó làm nô lệ thì sao? Percival, làm gì đó với cái máy này đi. Chúng tôi muốn uống, nhưng nó chỉ nhỏ giọt như nước mũi vậy.”
“Món chưng cất đã nguội rồi. Rượu chảy ra sẽ ấm.”
“Không cần bận tâm, đêm lạnh rồi.”
Món đồ uống gợi không khí trò chuyện. Dandelion, Zoltan và Percival đỏ ửng, giọng của họ thậm chí còn thay đổi hơn – trong trường hợp của nhà thơ và người gnome, âm thanh phát ra chỉ là những tiếng ngọng nghịu. Họ bắt đầu đói và nhai thịt ngựa nguội và rau cải, mà có khá nhiều trong lán. Họ chảy nước mắt vì món rau cũng mạnh như rượu. Và nó tạo thêm lửa cho cuộc tán gẫu.
Regis tỏ ra ngạc nhiên khi hóa ra đích đến cuối cùng của chuyến hành trình không phải là một khu vực nào đó gần rặng núi Mahakam, mà đã từ lâu là quê hương của người lùn. Zoltan, đã trở nên lắm mồm còn hơn cả Dandelion, nói rằng ông sẽ không quay về Mahakam trong bất kỳ hoàn cảnh nào, trút hết sự bực bội về trật tự xã hội ở đó, đặc biệt là về luật pháp và ông thống đốc, Brouver Hogg, người nắm quyền tuyệt đối với các tộc người lùn.
“Lão già hợm hĩnh!” Ông la lên và khạc vào đống than trong nồi. “Khi nhìn lão ta các anh khó có thể phân biệt được là lão còn sống hay đã bị nhồi bông rồi. Lão gần như không bao giờ di chuyển, mà cũng tốt, vì cứ mỗi khi làm thế là lão lại đánh rắm. Không thể hiểu nổi lão đang nói cái gì, bởi vì râu và ria mép của lão dán dính vào với nhau. Nhưng lão cai quản tất cả mọi người, và ai cũng phải nhảy theo điệu nhạc của lão...”
“Không thể nói là các chính sách của thống đốc Hogg sai được,” Regis lên tiếng. “Nhờ vào tầm nhìn kiên định của ông ấy mà người lùn đã tách ra và không chiến đấu cho các biệt đội Scoia’tael. Và các cuộc thanh trừng đã chấm dứt, không có cuộc thập tự chinh nào xảy ra ở Mahakam. Công cuộc bình thường hóa quan hệ với mọi người đã đem lại kết quả.”
“Nhảm nhí,” Zoltan uống từ cái chén. “Lão già khốn khiếp chẳng theo đuổi mục đích cao cả gì trong trường hợp của tụi Sóc hết, đơn giản chỉ vì quá nhiều thanh thiếu niên đã bỏ việc trong các hầm mỏ và lò rèn để tận hưởng tự do và phiêu lưu cùng các biệt đội elves. Một khi sự việc leo thang, Hogg mới ra tay với bọn oắt con. Lão chẳng quan tâm mẹ gì đến số lượng con người bị sát hại dưới tay lũ Sóc, hay kể cả những kẻ thiệt mạng trong các vụ thanh trừng khốn khiếp của các ông cũng vậy. Bởi vì lão cho rằng bất kỳ người lùn nào sống trong các thành phố hay thị trấn của con người thì đều là những kẻ vô lại. Còn về nguy cơ xảy ra một cuộc viễn chinh đến Mahakam, xin đừng lố bịch như vậy, chẳng có nguy hiểm nào cả, và sẽ không bao giờ có. Vị vua nào dám đứng lên chống lại Mahakam đây? Tôi sẽ nói cho ông điều này, ngay cả người Nilfgaard nếu chiếm được hết toàn bộ thung lũng nằm bên dưới Mahakam, cũng chẳng dám động đậy. Ông biết vì sao không? Để tôi nói cho: Mahakam là thép. Và không chỉ là loại thép thông thường bất kỳ. Còn có cả than, quặng từ, và đủ mọi tài nguyên vô tận. Những nơi khác chỉ toàn là quặng rác.”
“Và công nghệ cũng nằm ở Mahakam.” Percival thêm vào. “Luyện kim và chạm khắc! Các lò rèn lớn, chứ không phải cái ống khói vớ vẩn nào đấy. Búa hơi...”
“Đây, Percival, uống chút cho ướt miệng đi.” Zoltan đưa cho người gnome một chén đầy. “Ông sẽ làm tất cả chúng tôi phát nhàm với cái mớ công nghệ đó. Nhưng không phải ai cũng biết Mahakam xuất khẩu sắt đâu nhé. Đến các Vương quốc phương Bắc, nhưng cũng đến cả Nilfgaard nữa. Nên nếu có ai dám động tay động chân, chúng tôi sẽ bắt đầu phá hết các công xưởng và đánh ngập các mỏ quặng. Và rồi con người sẽ phải ra trận với gậy gộc và đá sỏi.”
“Dù có khó chịu với Brouver Hogg và các nhà chức trách của Mahakam,” witcher để ý, “nhưng ông đã bắt đầu nói “chúng tôi”.
“Đương nhiên rồi,” người lùn xác nhận đầy nhiệt huyết. “Cũng phải có thứ gọi là tinh thần đoàn kết chứ, đúng không? Tôi thừa nhận là tôi rất tự hào rằng chúng tôi thông minh hơn nhiều so với lũ elves kiêu ngạo đó. Chẳng việc gì phải phủ nhận cả. Người elves trong vài trăm năm đã vờ rằng con người các anh không tồn tại. Họ nhìn ngắm bầu trời, hít thở hương hoa và quay đi khỏi con người. Và tới khi hóa ra làm thế chẳng được tích sự gì, họ đột nhiên thức tỉnh và sờ tay vào vũ khí. Họ quyết định đã tới lúc giết hoặc bị giết. Còn những người lùn chúng tôi? Chúng tôi đã thích nghi. Các anh tưởng đã chinh phạt được chúng tôi ư, nằm mơ thôi. Chúng tôi đã chinh phạt các anh. Bằng kinh tế.”
“Nếu phải nói thật,” Regis lên tiếng, “thì người lùn các ông thích nghi dễ dàng hơn người elves. Elves gắn bó với đất đai và lãnh thổ của họ, các ông gắn bó với bộ tộc của các ông. Nơi nào bộ tộc các ông sinh sống, thì nơi đó là quê hương. Kể cả nếu ngẫu nhiên có kẻ trị vì ngu ngốc nào đó tấn công Mahakam, các ông sẵn sàng đánh ngập hầm mỏ và phá dỡ công xưởng mà không nuối tiếc, rồi chuyển tới nơi khác định cư. Có thể là một quả núi xa xăm nào đó. Hay thậm chí là trong một thành phố của con người.”
“Chính xác! Ngay cả trong thành phố của các ông, chúng tôi vẫn sống ổn.”
“Kể cả ở khu ổ chuột sao?” Dandelion hớp hơi sau khi nốc hết một chén đầy rượu nữa.
“Và khu ổ chuột thì làm sao? Tôi thích sống cạnh đồng bào của mình. Việc gì tôi phải hòa đồng với con người?”
“Miễn sao họ cho chúng ta ở cạnh hội thương nhân là được.” Percival lau mũi bằng tay áo.
“Rồi thì họ cũng sẽ cho thôi”, người lùn nói với vẻ thuyết phục, “và nếu không, chúng ta sẽ tự lập hội thương nhân của riêng mình, và cạnh tranh với họ luôn.”
“Nhưng ở Mahakam an toàn hơn là trong các thành phố và thị trấn.” Regis nói. “Thành phố có thể bị thiêu rụi và phá hủy trong thời loạn. Đợi chiến tranh qua đi thì trốn trong núi là khôn ngoan nhất.”
“Những ai muốn đi thì cứ việc.” Zoltan uống hết một chén nữa. “Tôi thích tự do hơn, và tôi không thể tìm thấy điều đó ở Mahakam. Ông không thể tưởng tượng nổi sống dưới chế độ cũ như thế nào đâu. Dạo gần đây lão thống đốc còn tự mình giải quyết cái mà lão gọi là “những vấn đề chung của cộng đồng”. Ví như, liệu ông có được phép đeo vòng tay hay không. Cá thì phải ăn ngay hay đợi đến khi nhũn ra. Đàn orca thì chơi theo các giai điệu truyền thống hàng thế kỷ, hay theo sự ảnh hưởng độc hại và suy đồi của văn hóa con người. Sau bao nhiêu năm lao động thì được phép nộp đơn xin kết hôn. Cách hầm mỏ bao xa thì được phép huýt sáo. Và nhiều vấn đề mang tính thời sự khác. Không đâu, các chàng trai, tôi sẽ không quay lại Núi Carbon. Tôi không có ý định dành những năm tháng còn lại của cuộc đời dưới hầm mỏ. Bốn mươi năm hít khí mêtan ở dưới đó là đã đủ với tôi rồi. Chúng tôi có những kế hoạch khác, phải không, Percival? Chúng tôi đã có một tương lai đảm bảo rồi...”
“Tương lai, tương lai...” người gnome dốc hết chén, hỉ mũi và nhìn người lùn với đôi mắt lờ mờ. “Đừng nói gì hết, Zoltan. Có khi chúng ta có thể bị bắt, và rồi tương lai của chúng ta sẽ là thòng lọng...hoặc Drakenborg.”
“Ngậm mồm đi.” Người lùn gầm gừ, nhìn ông ta với vẻ đe dọa. “Ông nói nhiều quá rồi đó!”
“Scopolamine.” Regis khẽ thì thầm.
***
Người gnome thì lảm nhảm. Milva thì cáu bẳn. Zoltan, quên mất là đã kể với mọi người rồi, lại bắt đầu lèm bèm về Hogg. Geralt, quên mất là anh đã nghe một lần rồi, lại bắt đầu lắng nghe. Regis cũng nghe và thậm chí còn chêm vài câu bình luận, hoàn toàn điềm tĩnh vì là người duy nhất vẫn còn tỉnh táo trong căn phòng toàn những người say khướt. Dandelion gảy dây đàn và hát.
Chẳng trách quý cô xinh đẹp kia lại kiêu kỳ đến vậy,
Cây càng cao, thì càng khó trèo.
“Ngu ngốc,” Milva bình luận. Dandelion tiếp tục mà không quan tâm.
Đối xử với phụ nữ như cây cao,
Lấy rìu ra và một, hai, ba,...
“Một cái chén...” Percival Schuttenbach lầm bầm. “Một cái chén...làm từ một viên đá mắt mèo trắng sữa nguyên chất...Ôi, tuyệt đẹp...tôi tìm thấy nó trên đỉnh Montsalvat. Phần rìa được đính thạch anh và đế bằng vàng. Một kỳ quan đích thực...”
“Đừng cho ông ta thêm rượu nữa.” Zoltan nói.
“Đợi chút đã,” Dandelion có vẻ hứng thú, cũng lầm bầm theo. “Chuyện gì đã xảy ra với cái chén huyền thoại này?”
“Tôi đã đổi nó lấy một con la. Tôi cần một con la để chở đồ... corundum và các bon kết tinh. Tôi có...hức...một đống...hức...hàng, nặng, không có la sao chở được...Tôi cần một cái chén để làm gì?”
“Corundum? Các bon?”
“Ờ, đối với cậu thì đó là ngọc ruby và kim cương. Rất...hức...hữu dụng.”
“Để làm gì?”
“Để khoan và giũa. Để cầm. Tôi có cả đống...”
“Nghe thấy không, Geralt?” Zoltan khua tay loạn xạ, gần tự vỗ vào lưng mình. “Ông ta đang mơ về một đống kim cương. Cẩn thận đấy, Percival, giấc mơ của ông có thể không thành sự thật đâu. Hay kể cả một nửa giấc mơ đó. Mà tôi không nói đến một nửa về kim cương đâu.”
“Mơ, mơ,” Dandelion lại làu bàu. “Còn anh, Geralt? Anh có lại mơ về Ciri nữa không? Bởi vì ông nên biết, Regis à, Geratl đã có một cơn báo mộng! Ciri là một Đứa Trẻ Bất Ngờ, Geralt đã được định mệnh gắn kết với cô bé, vậy nên anh ấy có thể nhìn thấy cô bé trong mơ. Hãy biết luôn rằng chúng tôi đang trên đường tới Nilfgaard để đòi lại Ciri, đã bị bắt cóc bởi Hoàng đế Emhyr. Bằng bất cứ giá nào, chúng tôi sẽ tìm được cô bé trước khi thằng con hoang đó nhận ra! Tôi có thể nói thêm với các ông, nhưng đó là một bí mật. Một bí mật kinh khủng và đen tối...Không ai được phép biết điều này, hiểu chứ? Không một ai!”
“Tôi chưa nghe thấy gì cả,” Zoltan nói, dũng cảm nhìn vào witcher. “Tai tôi có sáp rồi.”
“Sáp tai khó chịu lắm đó,” Regis nói, giả vờ ngoáy tai.
“Chúng tôi tới Nilfgaard...” Dandelion tựa vào người lùn. Nó đáng lẽ phải giúp cậu đứng vững hơn, nhưng hóa ra chỉ làm cậu chực ngã. “Nhưng như tôi nói, một bí mật! Một đích đến bí mật!”
“Quả thực, che giấu rất tài tình,” người bác sĩ gật gù, liếc mắt về phía Geralt lúc này đang tái nhợt đi vì giận. “Nếu xét phương hướng chuyến du hành của anh, thì cả những người đa nghi nhất cũng không thể đoán ra được mục đích thật sự.”
***
“Milva, sao thế?”
“Đừng nói chuyện với tôi, đồ say xỉn gàn dở.”
“Này, cô ấy đang khóc! Này, nhìn xem...”
“Tôi bảo, xuống địa ngục đi!” Nữ cung thủ lau mắt. “Bởi vì tôi sẽ đấm vào giữa hai mắt anh đấy, đồ khốn...Đưa cái chén đây, Zoltan...”
“Tôi không biết nó đang ở đâu rồi...” người lùn lầm bầm. “À, đây. Cảm ơn, bác sĩ...và Schuttenbach đang ở chỗ quái nào rồi?”
“Ông ta đi ra ngoài rồi. Một lúc trước. Dandelion, tôi nhớ là cậu đã hứa kể cho tôi nghe câu truyện về Đứa Trẻ Bất Ngờ kia mà.”
“Ngay đây. Từ từ đã, Regis. Một ngụm nhỏ thôi...và rồi tôi sẽ kể cho ông nghe hết...về Ciri và witcher...thật chi tiết...”
“Thần linh ơi, đồ khốn khiếp!”
“Bé tiếng đi, người lùn! Ông sẽ đánh thức lũ trẻ đang ngủ ngoài lán bây giờ!”
“Bình tĩnh đi, nữ cung thủ. Đây, uống một chén này.”
“Eeeecchh.” Đôi mắt nhoèn nước của Dandelion quét một lượt căn phòng. “Tôi vừa mới thấy bá tước phu nhân de Lettenhove...”
“Ai cơ?”
“Kệ đi. Chết tiệt, món rượu này làm người ta lắm mồm quá. Geralt, tôi rót cho anh một chén nữa nhé? Geralt!”
“Để anh ấy yên đi.” Milva nói. “Để anh ấy mơ.”
***
Đứng bên rìa ngôi làng, cái nhà kho rung chuyển với âm nhạc, âm nhạc bắt kịp ngay cả trước khi họ tới nơi, tràn ngập phấn khích. Một cách vô thức, họ bắt đầu nhún nhảy trên yên ngựa, đi chậm lại, đầu tiên theo nhịp trống, rồi sau đó là giai điệu và tiếng sáo véo von. Màn đêm lạnh lẽo, ánh trăng sáng ngời. Trong ánh sáng, nhà kho trông như một lâu đài cổ tích.
Trong ánh sáng hắt ra từ khe cửa là bóng hình lập lòe của đàn ông và phụ nữ đang nhảy múa.
Khi họ bước vào, âm nhạc dừng lại tức thì, chết đứng giữa một nốt. Những người dân làng ướt đẫm mồ hôi và mệt nhoài vì nhảy múa, vội vã lùi lại những bức tường và cột chống. Ciri, đi bên cạnh Mistle, trông thấy ánh nhìn sợ sệt của phụ nữ và đàn bà, đôi mắt khắc nghiệt, thiếu thiện cảm của trai trẻ và đàn ông. Cô bé nghe thấy tiếng rì rầm, trong khoảng thời gian ngắn nó trở nên lớn như tiếng kèn túi bập bẹ, và âm thanh réo rắt của dây đàn violin. Họ thì thầm: “Rats, Rats...bọn cướp...”
“Không phải sợ,” Giselher nói to, và ném một túi tiền cho người nhạc sĩ đang im lặng. “Chúng ta đến để vui chơi. Một buổi tiệc là phải dành cho mọi người, có đúng thế không?”
“Và bia đâu rồi?” Kayleigh lắc lắc cái túi. “Lòng hiếu khách của các người đâu?”
“Và tại sao tất cả lại im lặng thế hả?” Spark nhìn xung quanh. “Chúng ta xuống núi là để vui chơi. Chứ không phải đi dự đám tang.”
Cuối cùng một người dân làng tiến lại phía Giselher với một cốc bia trên tay, bọt tràn qua cả mép. Giselher cúi chào và uống một hơi, rồi lịch sự cảm ơn họ. Vài người đứng đó nâng cốc lên chúc mừng. Nhưng số còn lại vẫn giữ im lặng.
“Này, hàng xóm,” Spark nói, “Ta muốn tham gia vào điệu nhảy, nhưng như các người thấy, các người phải bắt đầu di chuyển cái đã!”
Bên cạnh một bức tường của nhà kho là một cái bàn dài, chất đầy đồ gốm. Ả elf vỗ tay và uyển chuyển nhảy lên chiếc bàn bằng gỗ sồi. Những người dân làng nhanh tay thu gom đĩa lại hết mức có thể, những cái mà chưa kịp được đem đi, bị Spark đá không thương tiếc.
“Nào, các quý ngài,” Spark lên tiếng, hai tay chống hông, lúc lắc mái tóc. “Cho ta xem các người làm được gì đi. Âm nhạc!”
Cô ta gõ một nhịp nhanh bằng gót giầy. Dàn trống và dã cầm lặp lại nó. Sáo và vĩ cầm bắt nhịp, làm nó trở nên phức tạp hơn, thách thức Spark phải đổi giai điệu và nhịp điệu. Người elves, nhanh nhẹn và màu mè như một con bướm, dễ dàng thích nghi. Những người dân làng bắt đầu vỗ tay.
“Falka!” Spark la lên, mắt nhíu lại. “Cô múa kiếm nhanh đấy! Vậy còn nhảy thì sao? Cô có theo kịp được bước nhảy không?”
Ciri, gỡ mình ra khỏi vòng tay của Mistle, cởi chiếc khăn quàng cổ cùng mũ và áo khoác ra. Cô bé nhảy lên bàn bên cạnh người elves. Những người dân làng hoan hô, tiếng trống rộn ràng và tiếng kèn ví von.
“Chơi đi, nhạc công!” Spark kêu lên. “Nhiệt huyết! Và đam mê!”
Nghiêng sang một bên và ngửa đầu ra sau, ả elf dậm chân, nhảy múa, gõ gót giày theo nhịp nhanh. Ciri, bị cuốn theo giai điệu, lặp lại bước nhảy. Người elves cười, nhảy và thay đổi nhịp chân. Ciri, lắc đầu thật mạnh, hất tóc ra khỏi trán và lặp lại bước nhảy một cách hoàn hảo. Cùng nhảy trong một khoảnh khắc, cả hai trông như những cái bóng của nhau. Những người dân làng reo hò và vỗ tay. Giai điệu vượt lên trên tiếng trầm đục của trống và bập bẹ của kèn túi.
Cả hai nhảy, đứng thẳng như cây gậy, khuỷu tay chạm nhau, tay đặt lên hông. Những chiếc đĩa và cái bàn rung chuyển theo nhịp gót giày của họ, trong ánh sáng le lói của nến mỡ và đèn dầu, bụi bay tá lả.
“Nhanh hơn nữa!” Spark giục người nhạc công. “Mạnh hơn nữa!”
Nó không còn là âm nhạc nữa, nó là sự cuồng loạn.
“Nhảy đi, Falka! Hãy quên hết mọi thứ!”
Gót, ngón chân, gót, ngón chân, bước lên trước, bước lùi lại, giậm liên tục, vung tay, lắc đầu, gót, ngón chân, gót, ngón chân. Cái bàn rung chuyển, ánh sáng lập lòe, khán giả nhốn nháo, mọi thứ xoay vần, cả nhà kho nhảy múa, nhảy múa...dân làng reo hò, Giselher la hét, Asse la hét, Mistle cười và vỗ tay, tất cả vỗ tay và giậm chân, cả nhà kho rung chuyển, mặt đất rung chuyển, cả thế giới rung chuyển. Thế giới? Thế giới nào? Thế giới không còn nữa, chẳng còn gì nữa, chỉ có điệu nhảy, nhảy...Gót, ngón chân, gót...khuỷu tay của Spark...cơn sốt...chỉ là vĩ cầm đang chơi, sáo đang hót, kèn túi, trống, nhanh rồi lại chậm, không cần gì cả, chỉ có giai điệu, Spark và Ciri, gót chân họ, cái bàn lắc lư, rung chuyển, cả nhà kho lắc lư, rung chuyển...Nhịp điệu, nhịp điệu chính là họ, âm nhạc chính là họ, họ chính là âm nhạc. Spark nhảy, mái tóc đen vung vẩy trên trán và qua vai. Dây đàn vĩ cầm như lên cơn sốt, nóng bỏng đến âm vực cao nhất. Máu truyền lên thái dương họ.
Quên đi. Quên đi.
“Ta là Falka. Ta vẫn luôn là Falka! Nhảy đi, Spark! Vỗ đi, Mistle!”
Vĩ cầm và sáo kết thúc bằng một nốt cao. Spark và Ciri kết thúc điệu nhảy bằng một cú giậm chân, khuỷu tay họ vẫn chạm nhau. Hết hơi, mồ hôi đầm đìa, run rẩy, họ lao vào nhau, để ôm, mỗi người ướt đẫm, nóng bỏng và hạnh phúc. Nhà kho nổ tung với những tiếng la á và vỗ tay của hàng chục người.
“Falka, đồ quỷ dữ,” Spark hớp hơi. “Khi đã chán cướp bóc rồi, chúng ta có thể ra ngoài thế giới và kiếm sống bằng nghề vũ công...”
Ciri cũng đang hớp hơi. Cô bé không nói lên lời và chỉ có thể cười hổn hển. Nước mắt chảy xuống má cô.
Đám đông đột nhiên hét lên kích động. Kayleigh thô bạo đẩy một người đàn ông, người đàn ông đẩy lại Kayleigh, cả hai vật lộn, nắm đấm bay tứ tung. Reef nhanh chóng xáp lại gần họ và ánh sáng của đuốc hắt lên trên một lưỡi dao.
“Không, dừng lại!” Spark hét lên the thé. “Đừng đánh nhau! Đây là một đêm để khiêu vũ!”
Người elves cầm tay Ciri và cả hai nhảy xuống khỏi bàn.
“Nhạc công, chơi đi! Ai muốn chỉ cho chúng ta xem cách khiêu vũ nào, ai dũng cảm nào?”
Âm thanh đều đều của kèn túi trở thành một tiếng ngân dài, đi cùng tiếng réo rắt của vĩ cầm. Những người dân làng cười, vượt qua sự ngại ngùng. Một trong số họ, một người tóc vàng cao ráo, lại gần Spark. Người thứ hai, trẻ hơn và mảnh mai hơn, bẽn lẽn cúi đầu trước Ciri. Cô bé kiêu hãnh ngẩng cao, nhưng nhanh chóng mỉm cười niềm nở. Cậu trai vòng tay quanh eo Ciri. Cô đặt tay lên vai cậu. Cái chạm xuyên qua cô như một mũi tên bốc lửa, khơi gợi trong cô sự ham muốn điên cuồng.
“Mạnh lên, nhạc công!”
Nhà kho lắc lư với những tiếng hò reo, rung động với âm nhạc và nhịp điệu.
Ciri nhảy.
Màn đêm lạnh như địa ngục. Những con ngựa khụt khịt và khói bốc lên từ mũi chúng. Cái lán của nhà phẫu thuật nhìn thật lộng lẫy dưới ánh trăng. Geralt cởi cúc quần ra.
Milva, người đã ra khỏi lán trước đó một lúc, hắng giọng hơi thiếu tự tin. Bóng của cô đứng bên cạnh bóng của Geralt.
“Sao anh không quay vào trong?” Cô hỏi. “Anh thật sự giận à?”
“Không.” Anh phủ nhận.
“Vậy tại sao anh lại đứng đây một mình dưới ánh trăng?”
“Tôi đang đếm.”
“Hả?”
“Từ khi chúng ta rời Brokilon, đã 12 ngày trôi qua, và chúng ta đã đi được khoảng 60 dặm đường. Ciri, nếu đúng như lời đồn, đang ở Nilfgaard, tại thủ phủ của đế chế, một nơi cách xa tôi 2500 dặm đường. Một phép tính đơn giản cho thấy nếu cứ với tốc độ này, tôi sẽ đến được đó trong một năm và 4 tháng. Cô nói sao?”
“Không gì cả.” Milva nhún vai và lại hắng giọng. “Tôi không biết đếm giỏi như anh. Tôi không biết đọc và viết. Tôi ngu ngốc, một ả thôn nữ ngờ nghệch từ một ngôi làng nhỏ bé. Tôi không phải là bạn đồng hành tốt cho anh. Thậm chí còn chẳng phải là người để trò chuyện cùng.”
“Đừng nói như vậy.”
“Nhưng nó là sự thật!” Cô nói gãy gọn. “Sao phải kể cho tôi ngày và dặm làm gì? Anh muốn lời khuyên của tôi sao? Anh muốn tôi khích lệ anh? Muốn tôi xua đi sự sợ hãi và làm vơi nỗi buồn còn tồi tệ hơn là một cái xương bị gãy? Tôi không thể! Anh cần một người khác. Nói chuyện với Dandelion ý. Anh ta rất khôn ngoan, và hiểu biết. Được quý mến!”
“Dandelion chỉ là kẻ thích khoe mẽ.”
“Chắc rồi. Nhưng đôi lúc anh ta cũng có thể nói thật. Hãy quay vào trong nào. Tôi muốn uống thêm.”
“Milva?”
“Cái gì?”
“Cô chưa bao giờ nói tại sao cô quyết định đi cùng tôi.”
“Anh chưa bao giờ hỏi cả.”
“Giờ tôi đang hỏi đây.”
“Trễ quá rồi. Giờ tôi còn chẳng biết nữa.”
***
“Cuối cùng, anh đã quay lại.” Zoltan vui vẻ chào đón họ. “Giờ khi tất cả đang ở đây, tưởng tượng mà xem, Regis đã quyết định đi cùng chúng ta.”
“Thật sao?” Geralt nhìn nhà hóa học. “Sao lại đột ngột quyết định vậy?”
“Zoltan,” Regis hạ mắt, “đã khiến tôi nhận ra rằng cuộc chiến đang nổ ra xung quanh nghiêm trọng hơn nhiều so với những câu truyện mà tôi đã được nghe từ những người tị nạn. Quay trở về Dillingen không còn là lựa chọn nữa và trốn ở nơi hoang vu này cũng không được khôn ngoan cho lắm. Hay cả việc lang thang một mình cũng vậy.”
“Và chúng tôi, mặc dù nhìn bề ngoài không giống vậy, nhưng rất an toàn để đi cùng. Chỉ một cái nhìn là đủ với ông chứ?”
“Hai,” người bác sĩ sửa lại. “Một cái liếc với những người phụ nữ trong nhóm của ông. Một cái với mấy đứa trẻ của họ.”
Zoltan ợ một tiếng thật to. Chiếc chén cạ vào ống thủy tinh.
“Bề ngoài có thể đánh lừa,” ông ta đùa. “Nhỡ đâu chúng tôi định bán mấy người phụ nữ đó làm nô lệ thì sao? Percival, làm gì đó với cái máy này đi. Chúng tôi muốn uống, nhưng nó chỉ nhỏ giọt như nước mũi vậy.”
“Món chưng cất đã nguội rồi. Rượu chảy ra sẽ ấm.”
“Không cần bận tâm, đêm lạnh rồi.”
Món đồ uống gợi không khí trò chuyện. Dandelion, Zoltan và Percival đỏ ửng, giọng của họ thậm chí còn thay đổi hơn – trong trường hợp của nhà thơ và người gnome, âm thanh phát ra chỉ là những tiếng ngọng nghịu. Họ bắt đầu đói và nhai thịt ngựa nguội và rau cải, mà có khá nhiều trong lán. Họ chảy nước mắt vì món rau cũng mạnh như rượu. Và nó tạo thêm lửa cho cuộc tán gẫu.
Regis tỏ ra ngạc nhiên khi hóa ra đích đến cuối cùng của chuyến hành trình không phải là một khu vực nào đó gần rặng núi Mahakam, mà đã từ lâu là quê hương của người lùn. Zoltan, đã trở nên lắm mồm còn hơn cả Dandelion, nói rằng ông sẽ không quay về Mahakam trong bất kỳ hoàn cảnh nào, trút hết sự bực bội về trật tự xã hội ở đó, đặc biệt là về luật pháp và ông thống đốc, Brouver Hogg, người nắm quyền tuyệt đối với các tộc người lùn.
“Lão già hợm hĩnh!” Ông la lên và khạc vào đống than trong nồi. “Khi nhìn lão ta các anh khó có thể phân biệt được là lão còn sống hay đã bị nhồi bông rồi. Lão gần như không bao giờ di chuyển, mà cũng tốt, vì cứ mỗi khi làm thế là lão lại đánh rắm. Không thể hiểu nổi lão đang nói cái gì, bởi vì râu và ria mép của lão dán dính vào với nhau. Nhưng lão cai quản tất cả mọi người, và ai cũng phải nhảy theo điệu nhạc của lão...”
“Không thể nói là các chính sách của thống đốc Hogg sai được,” Regis lên tiếng. “Nhờ vào tầm nhìn kiên định của ông ấy mà người lùn đã tách ra và không chiến đấu cho các biệt đội Scoia’tael. Và các cuộc thanh trừng đã chấm dứt, không có cuộc thập tự chinh nào xảy ra ở Mahakam. Công cuộc bình thường hóa quan hệ với mọi người đã đem lại kết quả.”
“Nhảm nhí,” Zoltan uống từ cái chén. “Lão già khốn khiếp chẳng theo đuổi mục đích cao cả gì trong trường hợp của tụi Sóc hết, đơn giản chỉ vì quá nhiều thanh thiếu niên đã bỏ việc trong các hầm mỏ và lò rèn để tận hưởng tự do và phiêu lưu cùng các biệt đội elves. Một khi sự việc leo thang, Hogg mới ra tay với bọn oắt con. Lão chẳng quan tâm mẹ gì đến số lượng con người bị sát hại dưới tay lũ Sóc, hay kể cả những kẻ thiệt mạng trong các vụ thanh trừng khốn khiếp của các ông cũng vậy. Bởi vì lão cho rằng bất kỳ người lùn nào sống trong các thành phố hay thị trấn của con người thì đều là những kẻ vô lại. Còn về nguy cơ xảy ra một cuộc viễn chinh đến Mahakam, xin đừng lố bịch như vậy, chẳng có nguy hiểm nào cả, và sẽ không bao giờ có. Vị vua nào dám đứng lên chống lại Mahakam đây? Tôi sẽ nói cho ông điều này, ngay cả người Nilfgaard nếu chiếm được hết toàn bộ thung lũng nằm bên dưới Mahakam, cũng chẳng dám động đậy. Ông biết vì sao không? Để tôi nói cho: Mahakam là thép. Và không chỉ là loại thép thông thường bất kỳ. Còn có cả than, quặng từ, và đủ mọi tài nguyên vô tận. Những nơi khác chỉ toàn là quặng rác.”
“Và công nghệ cũng nằm ở Mahakam.” Percival thêm vào. “Luyện kim và chạm khắc! Các lò rèn lớn, chứ không phải cái ống khói vớ vẩn nào đấy. Búa hơi...”
“Đây, Percival, uống chút cho ướt miệng đi.” Zoltan đưa cho người gnome một chén đầy. “Ông sẽ làm tất cả chúng tôi phát nhàm với cái mớ công nghệ đó. Nhưng không phải ai cũng biết Mahakam xuất khẩu sắt đâu nhé. Đến các Vương quốc phương Bắc, nhưng cũng đến cả Nilfgaard nữa. Nên nếu có ai dám động tay động chân, chúng tôi sẽ bắt đầu phá hết các công xưởng và đánh ngập các mỏ quặng. Và rồi con người sẽ phải ra trận với gậy gộc và đá sỏi.”
“Dù có khó chịu với Brouver Hogg và các nhà chức trách của Mahakam,” witcher để ý, “nhưng ông đã bắt đầu nói “chúng tôi”.
“Đương nhiên rồi,” người lùn xác nhận đầy nhiệt huyết. “Cũng phải có thứ gọi là tinh thần đoàn kết chứ, đúng không? Tôi thừa nhận là tôi rất tự hào rằng chúng tôi thông minh hơn nhiều so với lũ elves kiêu ngạo đó. Chẳng việc gì phải phủ nhận cả. Người elves trong vài trăm năm đã vờ rằng con người các anh không tồn tại. Họ nhìn ngắm bầu trời, hít thở hương hoa và quay đi khỏi con người. Và tới khi hóa ra làm thế chẳng được tích sự gì, họ đột nhiên thức tỉnh và sờ tay vào vũ khí. Họ quyết định đã tới lúc giết hoặc bị giết. Còn những người lùn chúng tôi? Chúng tôi đã thích nghi. Các anh tưởng đã chinh phạt được chúng tôi ư, nằm mơ thôi. Chúng tôi đã chinh phạt các anh. Bằng kinh tế.”
“Nếu phải nói thật,” Regis lên tiếng, “thì người lùn các ông thích nghi dễ dàng hơn người elves. Elves gắn bó với đất đai và lãnh thổ của họ, các ông gắn bó với bộ tộc của các ông. Nơi nào bộ tộc các ông sinh sống, thì nơi đó là quê hương. Kể cả nếu ngẫu nhiên có kẻ trị vì ngu ngốc nào đó tấn công Mahakam, các ông sẵn sàng đánh ngập hầm mỏ và phá dỡ công xưởng mà không nuối tiếc, rồi chuyển tới nơi khác định cư. Có thể là một quả núi xa xăm nào đó. Hay thậm chí là trong một thành phố của con người.”
“Chính xác! Ngay cả trong thành phố của các ông, chúng tôi vẫn sống ổn.”
“Kể cả ở khu ổ chuột sao?” Dandelion hớp hơi sau khi nốc hết một chén đầy rượu nữa.
“Và khu ổ chuột thì làm sao? Tôi thích sống cạnh đồng bào của mình. Việc gì tôi phải hòa đồng với con người?”
“Miễn sao họ cho chúng ta ở cạnh hội thương nhân là được.” Percival lau mũi bằng tay áo.
“Rồi thì họ cũng sẽ cho thôi”, người lùn nói với vẻ thuyết phục, “và nếu không, chúng ta sẽ tự lập hội thương nhân của riêng mình, và cạnh tranh với họ luôn.”
“Nhưng ở Mahakam an toàn hơn là trong các thành phố và thị trấn.” Regis nói. “Thành phố có thể bị thiêu rụi và phá hủy trong thời loạn. Đợi chiến tranh qua đi thì trốn trong núi là khôn ngoan nhất.”
“Những ai muốn đi thì cứ việc.” Zoltan uống hết một chén nữa. “Tôi thích tự do hơn, và tôi không thể tìm thấy điều đó ở Mahakam. Ông không thể tưởng tượng nổi sống dưới chế độ cũ như thế nào đâu. Dạo gần đây lão thống đốc còn tự mình giải quyết cái mà lão gọi là “những vấn đề chung của cộng đồng”. Ví như, liệu ông có được phép đeo vòng tay hay không. Cá thì phải ăn ngay hay đợi đến khi nhũn ra. Đàn orca thì chơi theo các giai điệu truyền thống hàng thế kỷ, hay theo sự ảnh hưởng độc hại và suy đồi của văn hóa con người. Sau bao nhiêu năm lao động thì được phép nộp đơn xin kết hôn. Cách hầm mỏ bao xa thì được phép huýt sáo. Và nhiều vấn đề mang tính thời sự khác. Không đâu, các chàng trai, tôi sẽ không quay lại Núi Carbon. Tôi không có ý định dành những năm tháng còn lại của cuộc đời dưới hầm mỏ. Bốn mươi năm hít khí mêtan ở dưới đó là đã đủ với tôi rồi. Chúng tôi có những kế hoạch khác, phải không, Percival? Chúng tôi đã có một tương lai đảm bảo rồi...”
“Tương lai, tương lai...” người gnome dốc hết chén, hỉ mũi và nhìn người lùn với đôi mắt lờ mờ. “Đừng nói gì hết, Zoltan. Có khi chúng ta có thể bị bắt, và rồi tương lai của chúng ta sẽ là thòng lọng...hoặc Drakenborg.”
“Ngậm mồm đi.” Người lùn gầm gừ, nhìn ông ta với vẻ đe dọa. “Ông nói nhiều quá rồi đó!”
“Scopolamine.” Regis khẽ thì thầm.
***
Người gnome thì lảm nhảm. Milva thì cáu bẳn. Zoltan, quên mất là đã kể với mọi người rồi, lại bắt đầu lèm bèm về Hogg. Geralt, quên mất là anh đã nghe một lần rồi, lại bắt đầu lắng nghe. Regis cũng nghe và thậm chí còn chêm vài câu bình luận, hoàn toàn điềm tĩnh vì là người duy nhất vẫn còn tỉnh táo trong căn phòng toàn những người say khướt. Dandelion gảy dây đàn và hát.
Chẳng trách quý cô xinh đẹp kia lại kiêu kỳ đến vậy,
Cây càng cao, thì càng khó trèo.
“Ngu ngốc,” Milva bình luận. Dandelion tiếp tục mà không quan tâm.
Đối xử với phụ nữ như cây cao,
Lấy rìu ra và một, hai, ba,...
“Một cái chén...” Percival Schuttenbach lầm bầm. “Một cái chén...làm từ một viên đá mắt mèo trắng sữa nguyên chất...Ôi, tuyệt đẹp...tôi tìm thấy nó trên đỉnh Montsalvat. Phần rìa được đính thạch anh và đế bằng vàng. Một kỳ quan đích thực...”
“Đừng cho ông ta thêm rượu nữa.” Zoltan nói.
“Đợi chút đã,” Dandelion có vẻ hứng thú, cũng lầm bầm theo. “Chuyện gì đã xảy ra với cái chén huyền thoại này?”
“Tôi đã đổi nó lấy một con la. Tôi cần một con la để chở đồ... corundum và các bon kết tinh. Tôi có...hức...một đống...hức...hàng, nặng, không có la sao chở được...Tôi cần một cái chén để làm gì?”
“Corundum? Các bon?”
“Ờ, đối với cậu thì đó là ngọc ruby và kim cương. Rất...hức...hữu dụng.”
“Để làm gì?”
“Để khoan và giũa. Để cầm. Tôi có cả đống...”
“Nghe thấy không, Geralt?” Zoltan khua tay loạn xạ, gần tự vỗ vào lưng mình. “Ông ta đang mơ về một đống kim cương. Cẩn thận đấy, Percival, giấc mơ của ông có thể không thành sự thật đâu. Hay kể cả một nửa giấc mơ đó. Mà tôi không nói đến một nửa về kim cương đâu.”
“Mơ, mơ,” Dandelion lại làu bàu. “Còn anh, Geralt? Anh có lại mơ về Ciri nữa không? Bởi vì ông nên biết, Regis à, Geratl đã có một cơn báo mộng! Ciri là một Đứa Trẻ Bất Ngờ, Geralt đã được định mệnh gắn kết với cô bé, vậy nên anh ấy có thể nhìn thấy cô bé trong mơ. Hãy biết luôn rằng chúng tôi đang trên đường tới Nilfgaard để đòi lại Ciri, đã bị bắt cóc bởi Hoàng đế Emhyr. Bằng bất cứ giá nào, chúng tôi sẽ tìm được cô bé trước khi thằng con hoang đó nhận ra! Tôi có thể nói thêm với các ông, nhưng đó là một bí mật. Một bí mật kinh khủng và đen tối...Không ai được phép biết điều này, hiểu chứ? Không một ai!”
“Tôi chưa nghe thấy gì cả,” Zoltan nói, dũng cảm nhìn vào witcher. “Tai tôi có sáp rồi.”
“Sáp tai khó chịu lắm đó,” Regis nói, giả vờ ngoáy tai.
“Chúng tôi tới Nilfgaard...” Dandelion tựa vào người lùn. Nó đáng lẽ phải giúp cậu đứng vững hơn, nhưng hóa ra chỉ làm cậu chực ngã. “Nhưng như tôi nói, một bí mật! Một đích đến bí mật!”
“Quả thực, che giấu rất tài tình,” người bác sĩ gật gù, liếc mắt về phía Geralt lúc này đang tái nhợt đi vì giận. “Nếu xét phương hướng chuyến du hành của anh, thì cả những người đa nghi nhất cũng không thể đoán ra được mục đích thật sự.”
***
“Milva, sao thế?”
“Đừng nói chuyện với tôi, đồ say xỉn gàn dở.”
“Này, cô ấy đang khóc! Này, nhìn xem...”
“Tôi bảo, xuống địa ngục đi!” Nữ cung thủ lau mắt. “Bởi vì tôi sẽ đấm vào giữa hai mắt anh đấy, đồ khốn...Đưa cái chén đây, Zoltan...”
“Tôi không biết nó đang ở đâu rồi...” người lùn lầm bầm. “À, đây. Cảm ơn, bác sĩ...và Schuttenbach đang ở chỗ quái nào rồi?”
“Ông ta đi ra ngoài rồi. Một lúc trước. Dandelion, tôi nhớ là cậu đã hứa kể cho tôi nghe câu truyện về Đứa Trẻ Bất Ngờ kia mà.”
“Ngay đây. Từ từ đã, Regis. Một ngụm nhỏ thôi...và rồi tôi sẽ kể cho ông nghe hết...về Ciri và witcher...thật chi tiết...”
“Thần linh ơi, đồ khốn khiếp!”
“Bé tiếng đi, người lùn! Ông sẽ đánh thức lũ trẻ đang ngủ ngoài lán bây giờ!”
“Bình tĩnh đi, nữ cung thủ. Đây, uống một chén này.”
“Eeeecchh.” Đôi mắt nhoèn nước của Dandelion quét một lượt căn phòng. “Tôi vừa mới thấy bá tước phu nhân de Lettenhove...”
“Ai cơ?”
“Kệ đi. Chết tiệt, món rượu này làm người ta lắm mồm quá. Geralt, tôi rót cho anh một chén nữa nhé? Geralt!”
“Để anh ấy yên đi.” Milva nói. “Để anh ấy mơ.”
***
Đứng bên rìa ngôi làng, cái nhà kho rung chuyển với âm nhạc, âm nhạc bắt kịp ngay cả trước khi họ tới nơi, tràn ngập phấn khích. Một cách vô thức, họ bắt đầu nhún nhảy trên yên ngựa, đi chậm lại, đầu tiên theo nhịp trống, rồi sau đó là giai điệu và tiếng sáo véo von. Màn đêm lạnh lẽo, ánh trăng sáng ngời. Trong ánh sáng, nhà kho trông như một lâu đài cổ tích.
Trong ánh sáng hắt ra từ khe cửa là bóng hình lập lòe của đàn ông và phụ nữ đang nhảy múa.
Khi họ bước vào, âm nhạc dừng lại tức thì, chết đứng giữa một nốt. Những người dân làng ướt đẫm mồ hôi và mệt nhoài vì nhảy múa, vội vã lùi lại những bức tường và cột chống. Ciri, đi bên cạnh Mistle, trông thấy ánh nhìn sợ sệt của phụ nữ và đàn bà, đôi mắt khắc nghiệt, thiếu thiện cảm của trai trẻ và đàn ông. Cô bé nghe thấy tiếng rì rầm, trong khoảng thời gian ngắn nó trở nên lớn như tiếng kèn túi bập bẹ, và âm thanh réo rắt của dây đàn violin. Họ thì thầm: “Rats, Rats...bọn cướp...”
“Không phải sợ,” Giselher nói to, và ném một túi tiền cho người nhạc sĩ đang im lặng. “Chúng ta đến để vui chơi. Một buổi tiệc là phải dành cho mọi người, có đúng thế không?”
“Và bia đâu rồi?” Kayleigh lắc lắc cái túi. “Lòng hiếu khách của các người đâu?”
“Và tại sao tất cả lại im lặng thế hả?” Spark nhìn xung quanh. “Chúng ta xuống núi là để vui chơi. Chứ không phải đi dự đám tang.”
Cuối cùng một người dân làng tiến lại phía Giselher với một cốc bia trên tay, bọt tràn qua cả mép. Giselher cúi chào và uống một hơi, rồi lịch sự cảm ơn họ. Vài người đứng đó nâng cốc lên chúc mừng. Nhưng số còn lại vẫn giữ im lặng.
“Này, hàng xóm,” Spark nói, “Ta muốn tham gia vào điệu nhảy, nhưng như các người thấy, các người phải bắt đầu di chuyển cái đã!”
Bên cạnh một bức tường của nhà kho là một cái bàn dài, chất đầy đồ gốm. Ả elf vỗ tay và uyển chuyển nhảy lên chiếc bàn bằng gỗ sồi. Những người dân làng nhanh tay thu gom đĩa lại hết mức có thể, những cái mà chưa kịp được đem đi, bị Spark đá không thương tiếc.
“Nào, các quý ngài,” Spark lên tiếng, hai tay chống hông, lúc lắc mái tóc. “Cho ta xem các người làm được gì đi. Âm nhạc!”
Cô ta gõ một nhịp nhanh bằng gót giầy. Dàn trống và dã cầm lặp lại nó. Sáo và vĩ cầm bắt nhịp, làm nó trở nên phức tạp hơn, thách thức Spark phải đổi giai điệu và nhịp điệu. Người elves, nhanh nhẹn và màu mè như một con bướm, dễ dàng thích nghi. Những người dân làng bắt đầu vỗ tay.
“Falka!” Spark la lên, mắt nhíu lại. “Cô múa kiếm nhanh đấy! Vậy còn nhảy thì sao? Cô có theo kịp được bước nhảy không?”
Ciri, gỡ mình ra khỏi vòng tay của Mistle, cởi chiếc khăn quàng cổ cùng mũ và áo khoác ra. Cô bé nhảy lên bàn bên cạnh người elves. Những người dân làng hoan hô, tiếng trống rộn ràng và tiếng kèn ví von.
“Chơi đi, nhạc công!” Spark kêu lên. “Nhiệt huyết! Và đam mê!”
Nghiêng sang một bên và ngửa đầu ra sau, ả elf dậm chân, nhảy múa, gõ gót giày theo nhịp nhanh. Ciri, bị cuốn theo giai điệu, lặp lại bước nhảy. Người elves cười, nhảy và thay đổi nhịp chân. Ciri, lắc đầu thật mạnh, hất tóc ra khỏi trán và lặp lại bước nhảy một cách hoàn hảo. Cùng nhảy trong một khoảnh khắc, cả hai trông như những cái bóng của nhau. Những người dân làng reo hò và vỗ tay. Giai điệu vượt lên trên tiếng trầm đục của trống và bập bẹ của kèn túi.
Cả hai nhảy, đứng thẳng như cây gậy, khuỷu tay chạm nhau, tay đặt lên hông. Những chiếc đĩa và cái bàn rung chuyển theo nhịp gót giày của họ, trong ánh sáng le lói của nến mỡ và đèn dầu, bụi bay tá lả.
“Nhanh hơn nữa!” Spark giục người nhạc công. “Mạnh hơn nữa!”
Nó không còn là âm nhạc nữa, nó là sự cuồng loạn.
“Nhảy đi, Falka! Hãy quên hết mọi thứ!”
Gót, ngón chân, gót, ngón chân, bước lên trước, bước lùi lại, giậm liên tục, vung tay, lắc đầu, gót, ngón chân, gót, ngón chân. Cái bàn rung chuyển, ánh sáng lập lòe, khán giả nhốn nháo, mọi thứ xoay vần, cả nhà kho nhảy múa, nhảy múa...dân làng reo hò, Giselher la hét, Asse la hét, Mistle cười và vỗ tay, tất cả vỗ tay và giậm chân, cả nhà kho rung chuyển, mặt đất rung chuyển, cả thế giới rung chuyển. Thế giới? Thế giới nào? Thế giới không còn nữa, chẳng còn gì nữa, chỉ có điệu nhảy, nhảy...Gót, ngón chân, gót...khuỷu tay của Spark...cơn sốt...chỉ là vĩ cầm đang chơi, sáo đang hót, kèn túi, trống, nhanh rồi lại chậm, không cần gì cả, chỉ có giai điệu, Spark và Ciri, gót chân họ, cái bàn lắc lư, rung chuyển, cả nhà kho lắc lư, rung chuyển...Nhịp điệu, nhịp điệu chính là họ, âm nhạc chính là họ, họ chính là âm nhạc. Spark nhảy, mái tóc đen vung vẩy trên trán và qua vai. Dây đàn vĩ cầm như lên cơn sốt, nóng bỏng đến âm vực cao nhất. Máu truyền lên thái dương họ.
Quên đi. Quên đi.
“Ta là Falka. Ta vẫn luôn là Falka! Nhảy đi, Spark! Vỗ đi, Mistle!”
Vĩ cầm và sáo kết thúc bằng một nốt cao. Spark và Ciri kết thúc điệu nhảy bằng một cú giậm chân, khuỷu tay họ vẫn chạm nhau. Hết hơi, mồ hôi đầm đìa, run rẩy, họ lao vào nhau, để ôm, mỗi người ướt đẫm, nóng bỏng và hạnh phúc. Nhà kho nổ tung với những tiếng la á và vỗ tay của hàng chục người.
“Falka, đồ quỷ dữ,” Spark hớp hơi. “Khi đã chán cướp bóc rồi, chúng ta có thể ra ngoài thế giới và kiếm sống bằng nghề vũ công...”
Ciri cũng đang hớp hơi. Cô bé không nói lên lời và chỉ có thể cười hổn hển. Nước mắt chảy xuống má cô.
Đám đông đột nhiên hét lên kích động. Kayleigh thô bạo đẩy một người đàn ông, người đàn ông đẩy lại Kayleigh, cả hai vật lộn, nắm đấm bay tứ tung. Reef nhanh chóng xáp lại gần họ và ánh sáng của đuốc hắt lên trên một lưỡi dao.
“Không, dừng lại!” Spark hét lên the thé. “Đừng đánh nhau! Đây là một đêm để khiêu vũ!”
Người elves cầm tay Ciri và cả hai nhảy xuống khỏi bàn.
“Nhạc công, chơi đi! Ai muốn chỉ cho chúng ta xem cách khiêu vũ nào, ai dũng cảm nào?”
Âm thanh đều đều của kèn túi trở thành một tiếng ngân dài, đi cùng tiếng réo rắt của vĩ cầm. Những người dân làng cười, vượt qua sự ngại ngùng. Một trong số họ, một người tóc vàng cao ráo, lại gần Spark. Người thứ hai, trẻ hơn và mảnh mai hơn, bẽn lẽn cúi đầu trước Ciri. Cô bé kiêu hãnh ngẩng cao, nhưng nhanh chóng mỉm cười niềm nở. Cậu trai vòng tay quanh eo Ciri. Cô đặt tay lên vai cậu. Cái chạm xuyên qua cô như một mũi tên bốc lửa, khơi gợi trong cô sự ham muốn điên cuồng.
“Mạnh lên, nhạc công!”
Nhà kho lắc lư với những tiếng hò reo, rung động với âm nhạc và nhịp điệu.
Ciri nhảy.