Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu

Chương 104 : Trong thọ yến

Ngày đăng: 04:10 20/04/20


Edit: ss gau5555



Beata: Bunny



Buổi tiệc tiến hành bình thường, Phượng

Hiên cũng không trả lời vấn đề của Bích Nhân Hoành, Bích Nhân Hoành tất

nhiên không biết hắn tính toán như thế nào. Trên cơ bản không có người

nào chú ý tới chuyện này, trừ bỏ Phượng Trọng Nam, ông ta và Bích Nhân

Hoành ngồi cách một người là Lam Chí Huyên.



Phượng

Trọng Nam ẩn nhẫn bốn tháng, một mực chờ tiệc chúc thọ ngày hôm nay bắt

đầu, chờ âm mưu của ông nhạc dạo tấu vang. Vốn định hôm nay có thể thấy

vẻ mặt của Phượng Hiên bởi vì không từ chối được tứ hôn khẳng định sẽ

rơi trên đầu hắn mà không biết làm sao, đến lúc đó tâm tình của mình có

thể tốt hơn rất nhiều. Đáng tiếc Phượng Hiên từ khi sinh ra đến giờ đều

không để cho Phượng Trọng Nam như nguyện, thần sắc hắn không chỉ có

không thay đổi, mà còn cười đến kiêu ngạo, bộ dạng giống như đã định

liệu trước, lúc này làm cho Phượng Trọng Nam cảm thấy cực kỳ khó chịu,

không khỏi bởi vì bất mãn mà khẽ hừ một tiếng, nghĩ rằng: Phượng Hiên,

đừng tưởng rằng chỉ có tứ hôn đơn giản như vậy!



Ông ta hừ nhẹ một tiếng trùng hợp làm

cho Phượng Hiên tùy thời chú ý cử động của ông ta, gần đây vẫn rất muốn

khiêu khích ông ta, nghe thấy được. Chỉ thấy Phượng Hiên lập tức cầm lấy chén rượu lắc lư, cách hai người, dùng ngữ điệu giận điên người hỏi:

“Phụ thân đại nhân, có chuyện gì làm cho ngài bất mãn sao?”



Phượng Trọng Nam cứng lại một chút,

không muốn xung đột với hắn trước khi kế hoạch hoàn thành, sợ bởi vì

không bắt bẻ mà trúng thiết kế của hắn, bị hắn làm cho đổ ngã trước, đây cũng là nguyên nhân Phượng Trọng Nam trong khoảng thời gian gần đây vẫn để ý, không cùng Phượng Hiên đối chọi ở bên ngoài.



Phượng Trọng Nam đang nghĩ tới nên trả

lời như thế nào cho tốt thì trùng hợp thấy một hàng sứ giả tuổi trẻ

trước mặt kia, lúc này lại hừ một tiếng, nhíu mày không vui nói: “Hừ,

nhìn nơi đó một cái, một số quốc gia có hơi quá không đem quốc gia của

ta để vào mắt rồi, lại có thể phái những người như vậy tới đây! Nếu

không phải vì việc hiệp thương như vậy sẽ có lợi đối với quốc gia thì…,

ta chắc chắn sẽ tấu lên hoàng thượng, đem đuổi ra khỏi quốc gia của ta,

đưa ra chấn vấn đối với nước bọn họ!”



“Không, chỉ sợ chuyện hiệp thương lần

này của nước chúng ta với một số sứ giả vài quốc gia tại đây lại không

chiếm được lợi ích gì!” – Lễ bộ Thượng thư Lam Chí Huyên lại có ý kiến

tương phản với Phượng Trọng Nam.



Vừa nghe được lời của Phượng Trọng Nam,

Bích Nhân Hoành lập tức nhìn về phía Phượng hiên, quả nhiên thấy khuôn

mặt tuyệt sắc kia nở một nụ cười tươi, thiếu chút làm loá mắt người.



Tiếp theo lời của Lam Chí Huyên, Phượng

Hiên mở miệng khiêu khích Phượng Trọng Nam. “Phụ thân đại nhân, xem ra

ngài đã ru rú trong nhà quá lâu a! Mới không biết tình hình các nước

khác, không thể làm như vậy được a! Tốt xấu gì ngài cũng là tả thừa

tướng, chuyện này để cho người khác biết mà nói, chắc chắn sẽ chê cười!” – Người đầu tiên chê cười ông ta chắc chắn sẽ thuộc về Phượng Hiên hắn. Phượng Hiên vừa nói còn vừa ra vẻ cảm thán lắc đầu, giống như có lòng

tốt tiếp tục nói: “Nhưng bây giờ mà bảo cho ngài cũng không chậm, nhớ kỹ này, mấy người này đều là nhân vật lợi hại, dự đoán là bởi vì kiêng kị

nước ta, hơn nữa không biết tính cách tân hoàng, cho nên tự mình đến dò
“Không phải, không biết Duyên Lân đế

nghĩ như thế nào.” – Phượng Hiên cũng nghĩ không thông, nhưng đây không

phải là trọng điểm của hắn, hắn chú ý là làm thế nào để cho Phượng Trọng Nam tức giận. “Phụ thân đại nhân, không biết thời điểm ngài mười bốn

tuổi có thể có được ánh mắt thâm trầm khí phách giống như vị Liễn Vương

kia không? A, ta hỏi sai rồi, ngài đã đến tuổi này rồi cũng không có

được loại khí phách này, chớ đừng nói chi là lúc ngài còn nhỏ. Ha ha,

phụ thân đại nhân, nếu ngài còn không biết cái gì mà nói…, có thể thỉnh

giáo ta, ta nhất định sẽ ngôn vô bất tẫn, kiên nhẫn chỉ bảo cho ngài!

Con tuyệt đối sẽ không cười ngài không biết!”



“Vị Liễn Vương kia đang nhìn bên này.” – Lam Chí Huyên thấy vẻ mặt của Phượng Trọng Nam bất thường, liền chuyển

dời câu chuyện đến trên người Liễn Vương.



“Hừ!” – Phượng Trọng Nam nặng nề mà hừ

một tiếng, lại nhìn về phía vị Liễn Vương kia, vừa vặn với tầm mắt của

hắn. Bị cặp mắt hung ác nham hiểm kia nhìn chằm chằm, trong nháy mắt,

Phượng Trọng Nam không khỏi rùng mình một cái, thật là cảm giác khủng

khiếp. Không muốn biểu hiện ý sợ hãi của mình xuất hiện ra bên ngoài,

Phượng Trọng Nam thẳng tắp nhìn lại.



Chỉ thấy khuôn mặt tinh xảo có vài phần

thiên về nữ tướng (có nét con gái) của Địch Vũ Liễn không chút thay đổi

nhìn qua, quần áo hắc y trên người làm cho hắn phát ra lãnh ý cùng với

sắc thái thêm một tầng u ám.



Tầm mắt của Địch Vũ Liễn chuyển dời đi,

Phượng Trọng Nam mới từ giống như bị người ta bóp ở cổ hít thở không

thông chạy ra. Tay hơi run rẩy vội vàng đặt chén rượu xuống, trong lòng

không ngừng nhắc đến, đứa nhỏ mới mười bốn tuổi không có gì phải sợ!



Đáng tiếc, nếu ông ta có thể biết trước

tương lai ông ta tại đây sẽ chết trong tay thiếu niên Vương gia làm cho

ông ta cảm thấy sợ hãi này mà nói…, chỉ sợ ông ta sẽ không tự thôi miên

mình như vậy.



Thấy bộ dáng của ông ta, Phượng Hiên lập tức đánh giá, vừa nhìn chằm chằm vào một bên mặt Phượng Trọng Nam vừa

nói: “Phụ thân đại nhân, không phải ta đã nói sao, tửu sắc thương thân

(rượu vào gái đẹp sẽ làm hại thân) a! Người nhìn xem tay của người đang

run rẩy không ngừng, hơn nữa ta xem hai mắt ngài đã trở nên vẩn đục

không thấy ánh sáng. Cho hài nhi cả gan hỏi một câu, mỗi ngày mệt nhọc

như vậy, buổi tối ngài còn dùng được sức sao? Hẳn là không đựơc chứ!” –

Bốn chữ nói nhỏ cuối cùng, âm lượng vừa đủ để có thể làm cho bốn người

đều nghe thấy, đồng thời, căn bản không cần cả gan ánh mắt Phượng Hiên

còn ngắm vào bộ phận quan trọng của Phượng Trọng Nam một vòng, bày tỏ

hắn nói rất đúng nơi nào đấy không còn được.



Tức, tức chết hắn! Đứa này từ nhỏ chính

là đối đầu đến chết! Phượng Trọng Nam mặt run rẩy không thôi, thiếu chút nữa đã bị tức giận thành trúng gió. Lam Chí Huyên cũng vụng trộm theo

tầm mắt của Phượng Hiên nhìn sang Phượng Trọng Nam, muốn cười. Bích Nhân Hoành còn lại là nhịn xuống mới không bật cười.



Thời gian tiếp theo, bởi vì biết chuyện

tứ hôn khẳng định sẽ rơi xuống đầu mình, hơn nữa loại an bài này tám

phần là có liên quan đến Phương Trọng Nam, cho nên Phượng Hiên không

chịu buông tha cho ông ta dùng sức khiêu khích hòa khí của ông ta. Cuộc

sống của Phượng Hiên hắn không được tốt, làm sao có thể để cho người cha tốt đẹp kia sống sung sướng đây?