Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu
Chương 110 : Một mình cướp pháp trường
Ngày đăng: 04:10 20/04/20
Dung nhan tuyệt sắc kia đưa lưng về phía ánh mặt trời có chút tiều tụy, lại bởi vì may mắn đuổi kịp mà thở dài
nhẹ nhõm một hơi, hắn thấy người thương trừ bỏ bụng của nàng, ừm, xẹp
xuống, thì người đều bình yên vô sự, lúc này, bỏ nghi vấn nho nhỏ về
bụng sang một bên, sắc mặt căng thẳng nhu hòa đi rất nhiều.
Cốc Nhược
Vũ không dám tin trợn to mắt, miệng hơi mở rộng. Nhận rõ người tới đôi
mắt của nàng nháy mắt đã ướt át, lẩm bẩm nhẹ nói : “Hiên. . . . . .”
Nghe thấy giọng Cốc Nhược Vũ khẽ gọi,
dung nhan tuấn dật của Phượng hiên đã khôi phục được sức sống. Hắn
nghiêng đầu mỉm cười nói, mái tóc nghịch ngợm rơi lả tả theo động tác
nghiêng của đầu, ánh mắt say lòng người nhìn Cốc Nhược Vũ, mỉm cười
vươn ra trái về phía nàng, ôn nhu nói: “Ngoan, lại đây!”
“Hiên. . . . . .” Cốc Nhược Vũ ngây ngốc đưa bàn tay nhỏ bé đặt vào bên trong bàn tay to của hắn, nhiệt độ từ
trong tay hắn truyền đến làm cho nàng cảm nhận được tất cả đây là sự
thật, điều này làm cho nàng không khỏi mừng rỡ lại kêu thêm một tiếng
“Hiên”, rồi đứng dậy nhào vào trong ngực của hắn, vững vàng mà ôm chặt
hắn.
Phượng hiên đón được người yêu, cánh tay trái gắt gao ôm nàng vào trong lòng mình, một chút nhu tình hiện lên
trong mắt hắn, là thỏa mãn, nhưng sự thật không cho hai người kéo dài
lời tâm tình!
Kèm theo một tiếng kia của Cốc Nhược Vũ, đám người trên pháp trường rốt cục phục hồi tinh thần lại. Ngự thiên
dương tức giận ra lệnh, Ngự Lâm Quân bắt đầu tiến lên bắt người.
“Ôm chặt ta!” Lời của Phượng hiên vừa
nói ra, sau đó ôm sát Cốc Nhược Vũ, nhảy lên mấy trượng bay vút qua nhóm Ngự Lâm Quân trên Hình đài ( chỗ tử hình), về phía hoàng đế Ngự Thiên
Dương.
“Mau! Mau! Hộ giá!” Trình Nhiễm thấy
Phượng hiên cũng sắp tới gần, vội vàng hạ lệnh che ở trước người Ngự
Thiên Dương. Thị vệ ở gần Ngự Thiên Dương nghe lệnh, cuống quít hộ giá.
Chỉ là, mang theo Cốc Nhược Vũ mục đích
của Phượng hiên hình như chính là Ngự Thiên Dương, cũng sắp trên đường
tiếp cận, tay vừa động, đồ đao ở tay phải bay ra, nhanh mà thẳng bổ về
phía Ngự Thiên Dương, người lại đột nhiên chuyển hướng nhằm về phía
chúng thần cùng sứ giả.
Đồ đao lao tới hung hãn, thị vệ gần đó
muốn đánh nó rớt trên mặt đất, nhưng tay lại bị chấn động mà run lên,
làm cho đồ đao kia thay đổi phương hướng, thẳng hướng mà đâm vào trên
mặt đất.
Trừng mắt nhìn đồ đao cắm vào trên mặt
đất kia, tuy nói không bị gần sát vào bên mình, nhưng đột nhiên lại bị
kinh hách Ngự Thiên Dương giận tím mặt, hạ lệnh muốn trực tiếp giết hai
người.
Chuyển hướng về phía đám đại thần cùng
sứ giả Phượng hiên bị Phượng trọng nam ở giữa biết võ ngăn lại, nhưng
mà, tất cả dường như là nằm trong dự liệu, người thay đổi, nguyên bản có thể đào tẩu theo hướng khác nhưng Phượng hiên đi về bên này là cố ý .
Phượng hiên đang cười, giống như năm đó
nàng, phát biểu ngôn luận báo thù trường thiên tàn nhẫn là của con trai
bảo bối. Đây là nàng đi theo Phượng hiên đi tới chỗ hội họp mà nghe nói
lúc trước chàng và Phượng Tiêu hai người đã ước định trong sơn động. Mới vào sơn động, đúng lúc nghe thấy lời của con, vừa nghe nội dung, nàng
lúc này liền ngây ngẩn cả người.
Phượng Tiêu bọn họ phát hiện sự xuất
hiện của Phượng hiên cùng Cốc Nhược Vũ, mừng rỡ vừa định kêu, lại bị
Phượng hiên ngăn cản, bởi vì hắn muốn nghe xem nhi tử đang nói gì, sau
khi nghe thấy, hắn liền vui vẻ, đứa nhỏ thật hiếu thuận a! Ừm, kế hoạch
báo thù nghe rất không tồi! Không hổ là nhi tử của Phượng Hiên hắn!
Con trai của nàng mới gần bốn tuổi mà
thôi, làm sao lại nói ra những lời này, tính cách này hoàn toàn không
giống mình, nhất định là giống phu quân nàng Cốc Nhược Vũ nghĩ, nhìn về
phía Phượng hiên, lại phát hiện vẻ mặt chàng đầy thần thái vinh quang,
lúc này lại cảm thấy bất mãn.
Phượng hiên vẻ mặt vô tội nhìn Cốc Nhược Vũ, còn lắc lắc đầu, tỏ vẻ nhi tử tự mình trưởng thành như vậy, hoàn
toàn không phải do mình, kết quả là lại nghe thấy Tiểu Cốc Lượng tiếp
tục nói: “Cha đã nói qua, làm người phải ăn miếng trả miếng, mà ăn miếng trả miếng không chỉ có như thế, phải trả lại gấp trăm ngàn lần! Quân tử báo thù mười năm không muộn, cho nên. . . . . .”
Người này, lúc trước đã giáo huấn cho
nhi tử những gì a! Cốc Nhược Vũ cho Phượng hiên một ánh mắt chúng ta
tính sổ sau, xoay người ôm lấy Tiểu Cốc Lượng, nàng sợ nếu không ngăn
cản bé, chỉ sợ sẽ đem những lời đại nghịch bất đạo biến hoàng thượng
thành đám thịt vụn đều lôi đi ra.
Bỗng nhiên bị người ôm lấy, bé từ chối
mấy cái, quay đầu nhìn lại, lại chính là mẫu thân mà mình nghĩ đã bị
chém đầu, nước mắt trong hốc mắt nhất thời nhịn không được, lăn xuống
dưới, làm cho toàn bộ lời muốn nói của Cốc Nhược Vũ đều nuốt trở về, chỉ có gọi lên một câu: “Lượng Nhi!”
“Mẹ!” Tiểu Cốc Lượng quay lại ôm lấy cổ
Cốc Nhược Vũ, không bao giờ chịu buông tay nữa, nụ cười trên khuôn mặt
nhỏ nhắn khôi phục lại sắc thái vui sướng.
Một nhà bốn người đoàn tụ ấm áp mãn
nguyện, nhưng không bao lâu, sau khi Phượng hiên cùng Phượng tiêu và
Phượng địch hai người nói chuyện một chút, Phượng hiên để Phượng tiêu
bọn họ bảo vệ Cốc Nhược Vũ cùng hai hài tử, một mình mang theo Phượng
địch chuẩn bị rời khỏi sơn động.
“Hiên, Chàng muốn làm gì! ?” Cốc Nhược Vũ không rõ, kích động nắm lấy ống tay áo của hắn không chịu buông ra.
“Ta đi một chút, nàng ở chỗ này chờ cùng bọn nhỏ. Ngoan, không cần phải lo lắng cho ta!” Phượng hiên hôn lên
trán nàng một chút, “Tin tưởng ta!”
“Vậy chàng nhanh chút trở về! Nhìn vẻ
mắt hắn giống như đang chuẩn bị làm việc gì, Cốc Nhược Vũ cuối cùng cũng không ngăn cản nữa, nghe lời hắn nói… chờ ở núi Thái Khê
Vì thế, mang theo Phượng địch Phượng
hiên một lần nữa quay lại mật đạo, tiến vào Kiền Đô, làm như vậy là để
lúc nửa đêm lẻn vào Sưởng cấm thành trong hoàng cung! Nguyên nhân đương
nhiên là cái định luật cứng như sắt kia: bất luận là ai, đắc tội với
Phượng hiên hắn luôn phải trả giá thật nhiều !