Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu

Chương 115 : Mạng phú quý vương phi

Ngày đăng: 04:10 20/04/20


Phượng hiên đứng dậy, mặt không một chút thay đổi quyết định để cho Phượng trọng nam sau khi chết không có người nhặt xác, gọi Phượng địch cùng Phượng tiêu chuẩn bị chạy lấy người.

Chính là không nghĩ tới trước khi đi, lại cùng Liễn Vương Địch Vũ Liễn

đối mặt với nhau. Phượng địch cùng Phượng tiêu khẩn trương bảo vệ cho

Phượng hiên.



Một người

toàn thân màu đen, mặt không chút thay đổi, giống như núi băng; một

người toàn thân màu trắng, vẻ mặt tươi cười, giống như ánh mặt trời. Còn đang chém giết người Địch Vũ Liễn chỉ vừa vặn nhìn Phượng hiên vài

giây, liền chuẩn bị qua đây công kích bọn họ.



“Wow, cứu mạng cứu mạng, Tiểu Vũ, cứu mạng a!” Một giọng nam thất kinh trùng hợp vang lên.



Hiện tượng lạ xuất hiện, khuôn mặt không chút thay đổi thế nhưng lúc này lại nhanh chóng chuyển hoán bốn loại

biểu tình: kích động, lo lắng, tức giận , bất đắc dĩ. Tuy rằng rất

nhanh, nhưng Phượng hiên vẫn phân biệt ra được.



Ha ha, thật thú vị, phân tán nội lực đã

tích tụ trong tay, Phượng hiên nhìn đối phương xoay người đi cứu một nam tử trẻ tuổi đang ở nơi nào gọi tới gọi lui, hết sức linh hoạt mà tránh

né chém giết. May mắn nam tử kia đúng lúc kêu cứu mạng, nếu không đối

mặt với Địch Vũ Liễn, cũng không phải mục đích của mình tới nơi này. Nếu thật sự đối đầu, tuy nói có thể thắng, nhưng dựa vào vị Vương gia không thích chơi đùa kia, thì mình không thể không bị thương!



“Wow, Tiểu Vũ, ngươi không cần lườm ta,

ta tới đây chẳng qua muốn nói với ngươi, phương pháp giết người của

ngươi quá mức tàn nhẫn, làm cho ta sợ tới mức buổi tối sẽ không ngủ

yên!” Thanh âm của nam tử kia lại vang lên, trên khuôn mặt ngây ngô vừa

kinh hoảng lại vừa ủy khuất, vừa nói vừa đưa tay điểm huyệt hoặc làm cho người tấn công tới ngất đi, “Giống như ta vậy thật tốt!”



Phượng hiên thấy tay Địch Vũ Liễn dừng

lại một chút, lúc hạ thủ đã không còn tàn nhẫn. Khắc tinh! trong đầu

Phượng hiên hiện lên hai từ này, nhưng nhìn lại động tác của nam tử kia, lúc này, trong đầu đổi lại một câu “Giả heo ăn thịt hổ” ( giống như giả nai) , hai người kia, người nào cũng không cần đối phó, may mắn không

giao tiếp với bọn họ, trong lòng Phượng hiên đánh giá xong, lại gọi

Phượng tiêu cùng Phượng địch lúc này liền rời đi.



Đáng tiếc, trời không chiều lòng người,

Phượng hiên càng không muốn giao tiếp thì người lại càng gắn liền. Vào

giờ tý tối nay ( từ 11 đến 1 giờ sáng)đứa con thứ ba của hắn chào đời –

Cung Thi Cần diện mạo tất nhiên không cần phải nói, cực phẩm. So với của hai huynh trưởng của bé mà nói, không có khuyết điểm đặc biệt rõ ràng,

chỉ là không thích đùa giỡn thủ đoạn giống như bọn họ. Mơ ước duy nhất

chính là chu du các nước, được ngắm cảnh đẹp nhân gian, được ăn nhiều

thức ăn ngon trong thiên hạ. Vẫn luôn hô lớn khẩu hiệu với cha mẹ cùng

các huynh trưởng “Vì tự do, rời xa triều chính, vứt bỏ quyền thế, không

có tự do, không bằng chết”, không tán đồng đối với hành động của cha

luôn luôn dán vào người mẫu thân. Kết quả đang ôm tự do, đi đến trạm thứ nhất Duyên Huyên quốc trong quá trình chu du các nước thì không cẩn

thận bị một vị tiểu công chúa chặt đứt, lúc này, mặt không đỏ tim không

đập đem khẩu hiệu hai mươi mấy năm vứt xuống xa ngàn dặm, hơn nữa còn

đổi thành khẩu hiệu buồn cười “Vì nương tử, tham dự triều chính, nắm

quyền thế, không nương tử, không bằng chết”. Làm cho Phượng hiên kết

thành thông gia cùng với hai người mà hắn không muốn giao tiếp. Sau khi

thành thông gia Cung Thi Cần trợ giúp việc triều chính cho hoàng đế

Huyên Duyên quốc giống như theo lời Phượng hiên mà nói…, đưa nhi tử cho

người khác nuôi. Hắn không thể rời bỏ Duyên Huyên quốc, cũng chỉ khi Cốc Nhược Vũ nhớ nhi tử muốn gặp con, thì Phượng Hiên không thể không đi

theo mỗi khi nhìn thấy hai vị thông gia một mặt lạnh cùng một mặt khờ,

cũng rất buồn bực.



Đương nhiên, giờ phút này hắn còn không

biết sẽ như vậy, chỉ muốn nhanh chóng chạy về bên cạnh Cốc Nhược Vũ, hắn và hai gã tâm phúc rời khỏi nơi này. Chỉ là thời gian trở lại núi Cửu

nguy chậm hơn so với hắn dự tính. Bởi vì lúc hắn sắp đến gần núi Cửu

nguy thì nghe được tin tức mật thám Cung thị cho biết vợ chồng tông chủ

Bích thị trên đường quay về Bích thị lại ly kỳ biến mất, tim siết lại

khi nghe thấy bạn bè gặp nạn hắn tự mình đến địa điểm gặp chuyện không

may tìm kiếm, lại không có kết quả, đành phải triệu Kỳ Toán Tử quay về

núi Cửu Nguy, để cho ông ta tính toán. Bất luận Kỳ Toán Tử xem như nào

cũng chỉ tính được rằng người còn sống, nhưng lại khống biết ở đâu.

Cuối cùng trở lại núi Cửu nguy nên Phượng hiên đành phải thôi.



Những ngày tiếp theo, Phượng hiên trừ bỏ đi xa đến Nhạc đảo gặp một nhà muội tử một lần, tiếp tục trải qua cuộc

sống hạnh phúc dán vào nương tử, nuôi nấng trẻ con, giáo dục hai đứa con trai. Thiên hạ dần dần đại loạn, Phượng hiên bất cứ với tin tức nào

được báo lên đều đưa ra chỉ thị. Người nào đó ở núi Cửu nguy, lại chỉ e

thiên hạ bất loạn sai người rải tin đồn khắp nơi. Cho nên, ngày thì
được mà chậm rãi đi về phía người nọ. Đến khi dung nhan mệt mỏi cùng nụ

cười của người kia đập vào mi mắt thì Cốc Nhược Vũ ngăn không được vui

vẻ, bước chân tăng nhanh .



“Giết ả!” Ba giọng nói đồng thời vang

lên, âm lượng không lớn, vừa vặn để cho người bên cạnh nghe thấy. Tam

huynh đệ vào thời điểm mẫu thân rời đi một chút, không chú ý tới nơi

này, không hẹn mà cùng ra lệnh đối với cận vệ phía sau giết Tề Hiểu Nhã.



Huynh đệ chứng kiến thấy, chỉ nhìn lẫn nhau một chút, không ai thu hồi mệnh lệnh đi làm chuyện của mình.



Cung Thi Dục đối tiểu cô nương theo sát

bên cạnh hắn nói: “Tiểu Hoàn a, xấu thì không sao, nhưng tuyệt đối phải

sạch sẽ, đi, Dục ca ca dẫn muội đi rửa kiếm cùng rửa chân đi, vừa dính

phải thứ gì đó không sạch sẽ.” Dứt lời, mang bé con chạy lấy người, để

cận vệ lưu lại.



Cung Thi Liêm một vẻ mặt thật thà vô

tội, phê phán huynh trưởng nhà mình nói : “Đại ca trái tim thật tàn

nhẫn, lại hạ lệnh giết người! Một mạng nha!” Lắc đầu, không một chút tự

giác vừa rồi chính cậu cũng tự nói hai chữ giống nhau, vẫy vẫy tay, dẫn

hộ vệ rời đi. Người, hộ vệ đại ca của cậu tự động thủ là đủ!



“Ta tuổi còn nhỏ, cái gì cũng không

hiểu, cần đọc sách, đọc sách a! Học nhiều tri thức một chút, mới không

làm chuyện ngu xuẩn!” Cung Thi Cần liếc xéo Tề Hiểu Nhã một cái, muốn

giết mẹ ruột của nó, đây tuyệt đối là loại không tri thức ít đọc sách !

Bé trai ngoắc ngoắc ngón tay về phía sau, ý bảo hộ vệ đuổi theo, chuyện

tay dính máu bẩn này hãy để cho người khác làm đi! Bé còn nhỏ, ở trên có hai vị huynh trưởng lợi hại, cho nên cái không cần thiết thì không nên

náo động, tự do tự tại là tốt nhất!



Hoàn toàn không biết ba đứa nhỏ đang làm gì Cốc Nhược Vũ trong lòng tràn đầy hình ảnh của phu quân ngoài ý muốn

trở về trước thời gian kia.



Bởi vì nhớ kiều thê quá mức, ra roi thúc ngựa về trước lộ trình một tháng Phượng hiên hận không thể lập tức bay

đến bên cạnh nương tử thân ái, đáng tiếc, trên đường đi quá gấp, con

ngựa không chống đỡ nổi, vì thế, đến Kiền đô hắn không có cách nào khác

là phải dắt ngựa đi.



Nhiều năm qua, hắn vẫn là bộ dạng cao

cao tại thượng phóng khoáng này, nơi hắn đi qua luôn có người mặt đỏ tim đập theo dõi bóng lưng của hắn, tác hai hoạ thuỷ của tiểu ác ma vẫn

không thay đổi!



Còn chưa tới Nguy Vương Phủ, xa xa đã

nhìn thấy ái thê của hắn, bước chân Phượng Hiên đang dắt ngựa cũng nhanh hơn. Tình cảm tương tư rốt cục cũng được buông xuống, qua mấy ngày liên tiếp mỏi mệt, hắn lại có tinh thần, nở một nụ cười đẹp như ánh mặt

trời.



“Hiên!” Nhịn không được, Cốc Nhược Vũ vừa cần quần áo, hạnh phúc trong lòng bay lên, bước chân nhanh chóng chạy tới.



Khóe miệng lại mở ớn, hai mắt thật to

mừng rỡ híp lại thành đường nhỏ, Phượng hiên dừng bước, mở hai tay ra,

nghênh đón Cốc Nhược Vũ đang lao về phía hắn, hình con hổ cười được dùng tơ vàng thêu trên ống tay áo của hắn trông rất sống động dưới ánh mặt

trời phản xạ ra ánh sáng màu vàng. ( các nàng có nhớ cái hình Nhược vũ thêu cho PH k..)



Ánh sáng rực rỡ, chiếu xuống dung nhan

tuyệt sắc mang theo sự sủng nịch, Cốc Nhược Vũ chậm rãi lao vào lòng

Phượng hiên, cảm giác hạnh phúc theo dây chuyền mà đến, đó là Tề Hiểu

Nhã bị hộ vệ mang đi, trước khi chết một khắc ở trong đầu nhớ lại!



Tâm, từ sau khi ta nhìn thấy thân hình

nho nhỏ kia, đã nhất định trầm luân! Yêu, từ lúc nàng còn trẻ con đến

khi thiếu nữ, còn có bây giờ, chỉ có tăng không có giảm, hơn nữa còn

tiếp tục, đời đời kiếp kiếp, thẳng đến vĩnh viễn!



Sủng ái nàng, là lạc thú hạnh phúc nhất trong cuộc đời của ta!



Chính văn hoàn