Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu

Chương 20 : Anh hùng cứu tiểu mỹ nhân

Ngày đăng: 04:08 20/04/20


Edit: Tiếu Ngu Ngốc



Beta: ss gau5555



Ngay khi tay chân ở thanh lâu cùng với

nhóm người hầu vị thiếu gia kia giằng co, thì vị thiếu gia ăn mặc quần

áo hồng y tiến lên từng bước chuẩn bị túm bé gái đến bên cạnh mình, cùng lúc đóTần Kim Chi cũng phản xạ đưa tay kéo lại, sau đó hai người đồng

thời sửng sốt, đầu đầy dấu chấm hỏi: a, người đâu?



Giữa hàng

ngũ hai bên là trống không, đứa trẻ bỗng nhiên không thấy. Nhất thời,

một đám người xuống ngựa xới đất bắt đầu giúp chủ tử tìm người. Nhưng

chỉ trong chốc lát, mọi người theo tầm mắt của đám người xem náo nhiệt

mà phát hiện ra đứa bé lại không biết từ khi nào đã thoát ra khỏi đám

người, ngồi xuống trên thềm đá phố đối diện. Ở trước mặt nó, đưa lưng về phía mọi người là một người hầu thiếu niên. Nguyên lai là trong lòng

Phượng Hiên đã ra một quyết định, lúc này thừa dịp người hai phe đang

chú ý ở trên người đối phương, nhanh chóng đưa tay ra chụp tới, ôm đứa

bé vào trong lòng mình, xoay người lại cố ra khỏi đám người, mà chỉ có

những người xem náo nhiệt bên cạnh hắn mới chú ý tới hắn thôi.



“Này! Ngươi thật to gan, cũng dám bắt đi người mà thiếu gia nhà ta nhìn trúng!” bất luận chuyện gì xảy ra, lớn

tiếng dọa người hung tợn mà hỏi! Gia phó Giáp rống giận lên tiếng.



A, Hắn cái gì cũng có, gan lớn là một

trong số đó, một người không biết từ nơi nào xuất hiện “Thiếu gia nhà

ta” đã muốn dọa hắn. Hừ, chê cười! Phượng Hiên vừa nghĩ một bên vừa nhẹ

giọng dỗ đứa nhỏ: “Ngoan, không có việc gì nha!” Mắt điếc, tai ngơ từ

trước đến nay là cảnh giới cao nhất mà hắn có khả năng làm tức chết

người. Không để ý tới người sau lưng, Phượng Hiên lấy khăn tay ra lau

nước mắt sắp chảy ra của bé, nhẹ giọng dụ dỗ, trên mặt là nét cười nhu

hòa, cố gắng dịu đi tâm linh nhỏ bé yếu ớt của đứa nhỏ đang bị kinh sợ.



“Ô. . . . Di di, Nhã tỷ tỷ, ô ô. . .

.Nương… nương, phụ thân. . . .” Có thể là Phượng Hiên rất xinh đẹp, hòa

ái dễ gần, rồi nhẹ giọng nói với nó, nên tâm tình đã được dịu đi của
của Lâm thị chúng ta cùng Phượng thị, người phải giải thích như thế nào

với tông chủ cùng với bốn vị trưởng lão?” Ý ở ngoài lời, tại đây là lãnh địa của Phượng thị, tùy thời đều có thể gặp người của tộc Phượng thị,

mà tiểu bộc thân thủ bất phàm chỉ sợ lai lịch không đơn giản như vậy,

không chừng là thuộc người của tộc Phượng thị, ít chọc mới tốt!



“Lâm Lợi Duy! ngươi thật to gan, cũng

dám thuyết giáo với ta! Ngươi cho rằng ngươi là thủ lĩnh hộ vệ, có gia

gia ta là chỗ dựa có thể làm càn vô lễ như thế sao? Còn không mau động

thủ cho ta, ngươi có phải đã quên vị trí tông chủ của Lâm thị này sớm

muộn cũng là của ta hay không, ngươi sẽ không sợ Lâm Tuyết Nham này sau

khi lên làm tông chủ sẽ giết ngươi sao!?” Nguyên lai, vị thiếu gia hồng y này không phải ai khác, đúng là trưởng tử Lâm thị Tông gia Lâm Tuyết

Nham, đại ca của Lâm Tuyết Thiến. Lâm Tuyết Nham này chính là thường

xuyên với Phượng Thiếu Xuyên cùng nhau dạo thanh lâu, uống rượu có kỹ

nữ hầu hạ, nổi danh bên ngoài là trẻ hư. Hắn trời sanh tính háo sắc, đối với nữ nhân là ai đến cũng không cự tuyệt, thường xuyên cường thưởng

dân nữ, làm nhục không ít nữ tử. Lần này, đi theo muội muội tiến đến

Phượng Châu hắn đã nhẫn nhịn mấy ngày, rốt cục nhịn không được chạy tới

Tàng Kiều Các nổi danh ở nơi đây dạo chơi, đã nhìn thấy tiểu Cốc Nhược

Vũ, đột nhiên bắt đầu sinh ý niệm mới trong đầu, đem đứa nhỏ này trở về nuôi, đợi nó sau khi lớn lên, hắn có thể muốn làm gì thì làm .



Trên phía kia nội chiến náo loạn, ở bên

này đã sớm thu xếp xong. Phượng Hiên một bên nghe đối phương nói chuyện

với nhau để giải trí, một bên đút cho tiểu oa nhi ăn. Lỗ tai Phượng Hiên sau khi nghe thấy mấy từ mấu chốt trong đối thoại của đối phương, động

tác trong tay dừng một chút. Từ từ hắn vừa rồi có phải nghe được “Lâm

thị”, ” việc hôn sự Đại tiểu thư “, còn có mấy từ “Lâm Tuyết Nham” hay

không? A, hoá ra lại là Lâm gia-Lâm Tuyết Nham! Phượng Hiên mắt nhíu

lại, đem hạt dẻ cầm trong tay đút vào miệng tiểu Cốc Nhược Vũ, nói với

nó: “Ngoan, trước tiên tự mình ăn, đại ca ca lập tức quay lại!”



Tiểu Cốc Nhược Vũ nhu thuận gật đầu,

trong lòng không rõ làm sao vậy, chẳng qua là cảm thấy nụ cười của đại

ca trước mắt nguyên bản sáng lạn lúc này lại càng thêm chói mắt, hơn nữa còn lộ ra hai hàng răng trắng mà chỉnh tề. Nhưng cảm giác này lại như

là con hổ gặp con mồi, nhìn thấy máu tươi chuẩn bị được hưởng thì có

phần âm trầm u ám.