Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu

Chương 21 : Trẻ hư bị đau

Ngày đăng: 04:08 20/04/20


Edit: Tiếu Ngu Ngốc



Beta: ss gau5555



Phượng Hiên trước tiên đem cái mảnh thêu gia huy Phượng gia trên trang phục của người hầu xé xuống, để vào trong tay áo, lập tức tay phải “Xoát” một tiếng mở cây quạt ra. Nguyên bản

đang ngồi chồm hỗm hắn liền đứng dậy, cây quạt trong tay che khuất mặt,

chỉ lộ ra một đôi mắt to sáng ngời.



Nhìn Phượng

Hiên trong lòng mọi người buồn bực: hắn chỉ là một gã người hầu, mà

trong tay lại có một cây quạt trang nhã như vậy? Nhưng trên cây quạt này một chữ cũng không có, một bức họa cũng không có, hết sức bình thường,

khiến cho mọi người cho rằng khả năng gã người hầu này là bắt chước chủ

tử nhà hắn mới dùng cây quạt. Kỳ thật cái quạt này là cái quạt Phượng

hiên dùng cho xứng với bộ quần áo người hầu, phía trên không có một ký

hiệu gì của hắn một mảnh trống không, thuận tiện khi hắn gặp người quen

dùng để che mặt. Hắc hắc, dùng cực kỳ tốt!



Xoay người, Phượng hiên đầu tiên là nhìn mấy người Lâm Tuyết Nham liếc mắt một cái, trong mắt hiện lên một tia

thị huyết. Tiếp theo dưới chân của hắn khẽ động, thân hình nhoáng lên

một cái, mà trước mắt mọi người chỉ là một bông hoa, sau đó liên tiếp

những tiếng kêu thảm thiết liền vang lên.



Chỉ thấy phía trước đều bị Phượng Hiên

điểm huyệt, toàn bộ nhóm gia phó không thể động đậy bị ném đến một bên,

từng cái, từng cái rơi xuống, giống như xếp La Hán ngã thành một đoàn.



Thấy thế, Lâm Lợi Duy lập tức cảnh giác, vội vàng kéo Lâm Tuyết Nham ra phía sau, cùng với một gã thị vệ khác

chuẩn bị ứng phó với ý đồ không tốt của Phượng hiên. Hắn sớm nhìn ra

công phu của Phượng Hiên không thấp, nhưng không nghĩ tới trình độ võ

công của Phượng Hiên lại cao đến vậy, vẻn vẹn chỉ dùng một bàn tay có

thể làm cho mình luống cuống tay chân.



Ngay khi bọn họ vừa bày ra tư thế thì

Phượng Hiên đã đến trước mặt bọn họ, hắn tay phải dùng quạt che mặt, tay trái “Xoát, xoát, xoát” chính là ba chiêu sắc bén bổ về phía Lâm Lợi

Duy, buộc hắn lui ra phía sau, tiếp theo lại dùng ba chiêu hướng đến tên còn lại.



Nội lực thật thâm hậu! Lâm Lợi Duy trong lòng cả kinh, nhưng dù sao hắn cũng là thủ lĩnh hộ vệ của tông chủ Lâm

thị, theo kinh nghiệm phong phú, hắn dần dần ổn định lại, bình tĩnh ứng
giống như vậy.



“Ngươi tên là gì?” hai con mắt Phượng Hiên lóe sáng nhìn vào tiểu Cốc Nhược Vũ trong lòng.



“Cốc Nhược Vũ.” Đã ngừng khóc, tiểu oa nhi mắt to tròn tròn nhìn lại.



“Vậy là ngươi không phải có một cái khoá vàng nhỏ a?” Phượng Hiên vẻ mặt chờ đợi để sát vào trong lòng bé con,

hỏi han thật cẩn thận.



Tiểu oa nhi nháy mắt mấy cái, không rõ

vị đại ca ca kia muốn làm cái gì, nhưng trời sanh tính thành thật, hỏi

thì trả lời, nó lập tức lấy ra cái khoá vàng dưới cổ chân mình, vừa nâng lên cho Phượng Hiên xem, vừa gật đầu trả lời nói: “Vâng, này.”



Phượng Hiên cầm khóa vàng trong tay,

nhìn kỹ, lúc này chính là tâm hoa nộ phóng. Ha ha, cảm giác của hắn quả

nhiên đúng vậy, hôm nay xác thực có thể ở nơi này đào được báu vật.



Nguyên lai, khoá vàng nhỏ trên người

tiểu Cốc Nhược Vũ chính là năm đó Phượng Hiên đưa cho nó. Bởi vì phu

nhân quản gia cho rằng khóa vàng này tám phần là thiếu tông chủ đưa. Vì thế, trước khi bọn Mai Bình đi, bà một lần nữa cương quyết bắt Mai Bình phải để cho Tiểu Vũ đeo. Mà nhìn bà nghiêm túc dặn dò như vậy, tuy rằng không biết lai lịch cái khoá vàng này như thế nào, nhưng Mai Bình vẫn

dựa theo lời phu nhân quản gia làm.



Về phần Phượng Hiên liếc mắt một cái có

thể nhận ra là đồ mình đưa. Bởi vì, mỗi vật phẩm mà cửa hàng vàng bạc

bán đi đều có kí hiệu riêng. Hơn nữa Phượng Hiên có một thói quen, tặng

người ta gì đó thì rất hoan hỉ khắc lên tên của mình. Lúc hắn mua khóa

vàng, đã tìm người khắc hai chữ “Hiên tặng” ở nơi mà người ta không dễ

dàng nhìn thấy.



Vì thế, ngay tại trên đường cái, mọi

người đi lại nhìn thấy một vị thiếu niên tuyệt mỹ ôm trong lòng tiểu oa

nhi thanh tú. Trên mặt của hắn ngăn không được nụ cười ngu xuẩn cực kỳ

tổn hại hình tượng. Hắn rất vui vẻ, đứa nhỏ bảo bối năm đó đã lớn như

vậy rồi, mà hắn lại gặp lại nó! Trong lòng của hắn bởi vì không thấy

bóng dáng cha mẹ tiểu oa nhi, bỏ lại bảo bối tiểu oa nhi một mình ở bên

ngoài, làm cho đứa nhỏ đáng yêu này thiếu chút nữa đã lâm vào hố lửa nên cho rằng cha mẹ Cốc Nhược Vũ không cần nó. Vì thế, lúc này đây hắn lại tự tiện quy tội cho cha mẹ tiểu Cốc Nhược Vũ, lại quyết định suy nghĩ

để mình mang tiểu oa nhi về nuôi. Hơn nữa, nói kiểu gì hắn cũng sẽ không buông tay!