Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu
Chương 22 : Mang oa nhi về nhà
Ngày đăng: 04:08 20/04/20
Edit: Tiếu Ngu Ngốc
Beta: ss gau5555
Hai con mắt trắng đen rõ ràng chuyển
động nhanh như chớp, Phượng Hiên cười có chút giống như kẻ trộm. Trong
đầu bắt đầu bảy quẹo, tám rẽ mà chuẩn bị mang tiểu oa nhi trong lòng về
nhà.
Lấy khoá vàng từ trong tay Phượng Hiên
cầm lại, tiểu Cốc Nhược Vũ một lần nữa mang nó vào, đem nó nhét về trong cổ áo, sau đó lại bắt đầu giãy dụa muốn xuống dưới.
Phượng Hiên
nhìn nó, trừng mắt nhìn, điều thứ nhất của quy tắc gạt người: nhất định
phải thân thiết, thân thiết, tiếp tục thân thiết, làm cho mục tiêu bị
bắt cóc buông lỏng cảnh giác, trăm triệu lần không nghĩ là bị ép buộc.
Đương nhiên, điều cảnh giới cao nhất này chính là để mục tiêu có ý nghĩ
thành người một nhà.
Lúc này, Phượng Hiên thuận theo tâm ý
của tiểu Cốc Nhược Vũ đưa nó đứng xuống. Chỉ thấy thiên hạ nho nhỏ vừa
đứng tốt, liền duỗi thẳng cánh tay, ngửa đầu, muốn đem túi hạt dẻ trong tay kia vốn là của Phượng Hiên đưa cho nó trả lại cho hắn.
Phượng Hiên nhận lại hạt dẻ, tiểu Cốc
Nhược Vũ liền lập tức chạy đến phố đối diện. Nó trở lại nơi ban đầu cùng Mai Phương tách ra, lại nhu thuận ngồi xuống, thành thành thật thật dựa theo lời mẫu thuân từng dạy, một khi bị lạc người nhà, nhất định phải ở nguyên tại chỗ chờ, để cho bọn họ tìm được nó. Nó đi qua, Phượng Hiên
cũng đi theo phía sau nó, cuối cùng ngồi xuống bên người nó.
“Đại ca ca, huynh vì sao cũng ngồi ở chỗ này? Cũng chờ người nhà hả??” Phát hiện đại ca ca cũng theo lại đây,
trên khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Cốc Nhược Vũ tràn đầy nghi vấn, ngửa
đầu nhìn Phượng Hiên ngồi xuống còn cao hơn so với nó.
“Bé con, ta là Hiên ca ca a!” Người nào đó bắt đầu thiết lập quan hệ.
“A? Hiên ca ca? Bé con?” Tiểu oa nhi ánh mắt mở to tròn tròn, không rõ nhìn Phượng Hiên.
“Bé con, muội không nhớ rõ rồi, trước
kia Hiên ca ca đều gọi muội như vậy”. Nhưng thật ra là bởi vì không biết tên, cho nên tự mình chọn lấy cách gọi thuận tiện nhất mà thôi. “Muội
khi đó mới có một chút như vậy a ” Phượng Hiên cầm gói to trong tay đặt ở trên đùi, sau đó hai tay phỏng chừng một khoảng cách không lớn “Hiên ca ca ta có chăm sóc muội một đoạn thời gian, cái khoá vàng kia chính là
ta tặng cho muội!” Phượng Hiên tươi cười giống như được tắm gió xuân.
“A.” Hiển nhiên không tin, thành thật
dùng phương pháp ngu ngốc nhất, tiểu oa nhi cuối cùng sẽ đói, cuối cùng
sẽ mệt, đến lúc đó bé con đang ngủ, hắn là có thể ôm trộm mà về nhà, về
phần ngày mai bé con tỉnh lại muốn tìm cha mẹ, vậy, đến lúc đó nói sau!
Hạ quyết tâm, Phượng Hiên liền bắt đầu kiên nhẫn cùng tiểu Cốc Nhược Vũ
chờ Mai Phương.
Theo sắc trời dần dần biến thành đen.
Tiểu Cốc Nhược Vũ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, trong mắt cũng dần dần tích
tụ nước mắt, thân ảnh tiểu oa nhi ba tuổi càng hiện lên vẻ hiu quạnh, ô ô, di di vì sao còn chưa đón Nhược Vũ, ô ô, phụ thân, nương , ô ô!
Tiểu oa nhi bắt đầu sợ hãi khóc lên,
Phượng Hiên thấy thế, liền ôm nó trở về trong ngực của mình, an ủi vỗ
sau lưng của nó, nhẹ giọng dỗ nói : “Ngoan nha, không khóc không khóc,
phụ thân cùng nương muội khẳng định sẽ đến đây ngay lập tức, có Hiên ca
ca ở cùng muội, muội không cần lo lắng, cũng không cần sợ nha!” trong
lòng Phượng Hiên càng gia tăng bất mãn đối với vợ chồng Cốc Lương Thừa,
càng thêm nhận định là hai vợ chồng không cần đứa nhỏ này, nếu không sẽ
không đến bây giờ cũng không thấy đứa nhỏ, cũng không đi tìm. Hắn không
biết là, bởi vì trước khi đưa tang một ngày, toàn bộ người Thịnh gia từ
xế chiều đã bắt đầu phải túc trực bên linh cữu cho tới sáng ngày thứ
hai, cho nên hai người Cốc Lương Thừa căn bản không biết giao phó cho
Mai Phương không cần tham dự việc này lại dụng tâm kín đáo vứt bỏ nữ
nhi của mình .
Hai người vẫn đợi cho đến canh hai, lúc
này thanh lâu bên cạnh đã vô cùng náo nhiệt, mà trên đường phố lúc này
chỉ còn hai ba con mèo nhỏ. Trong đó, tiểu oa nhi đang dùng sức mà khóc, Phượng Hiên làm thế nào cũng không dỗ được nó cười. Rốt cục, nó khóc
mệt, uốn người ngủ tại trong lòng Phượng Hiên.
Phượng Hiên ngẩng đầu nhìn sang sắc
trời, chỉ còn một mảnh tối đen. Cảm thấy đúng lúc, hắn liền ôm tiểu Cốc
Nhược Vũ trong lòng đứng lên. Nhìn mặt tiểu oa nhi trong lòng bị nước
mắt che kín, ngủ trong chốc lát, phút chốc hắn đạp dưới chân một cái,
nhảy vọt lên nóc nhà, thi triển khinh công, từ nóc nhà đi tắt quay về
chủ trạch ở Phượng thị .
Cứ như vậy, Phượng Hiên gặp lại bé con
bảo bối, mang về nhà, mà đôi vợ chồng kia đang ở túc trực bên linh cữu
không biết hòn ngọc quý trên tay đã không thấy.