Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu

Chương 23 : Thị vệ bị hoảng sợ

Ngày đăng: 04:08 20/04/20


Canh hai ở Thải Đô không có gì ngoài

việc thấy nữ nhân rưng rưng bán rẻ tiếng cười hay người tiêu tiền vào

những khu vực vô cùng náo nhiệt. Còn những nơi khác mọi người đã sớm đi

vào giấc ngủ. Tất cả đều im lặng mà khu vực gần chỗ ở Phượng thị kia thì càng không cần phải nói rồi chỉ thỉnh thoảng thấy người gõ mõ cầm canh

đi ra. Ở ngoài này ngay cả một con mèo nhỏ cũng không thấy bóng dáng.



Giờ này khắc này, trong chủ trạch Thu

viện Phượng thị không còn sự yên tĩnh như mọi khi mà là đèn đuốc sáng

trưng. Nguyên nhân là chủ nhân của nó hôm nay tiến vào ở càng bởi vì vị

chủ tử kia vào giờ này còn chưa trở về làm cho hai gã thị vệ đi cùng lo

lắng sợ hãi không thể ngủ!



Phượng Địch

vẻ mặt nghiêm túc chau mày, hai tay nắm thành quyền một tay đặt trước

ngực, một tay buông xuống cạnh sườn, luôn luôn ở tại nơi đó đi tới đi

lui, thiếu chút nữa mài được cả ra hố. Phút chốc hắn ngừng lại, quay đầu trừng hướng Phượng Tiêu kia bị mình đi tới, đi lui mà biến thành choáng váng đầu hoa mắt, trách:



“Chính là đệ! Tất cả đều do đệ! Ta nói

muốn đi cùng thiếu chủ, đệ còn ngăn cản lại! Bây giờ đều đã ra ngoài tìm nhiều lần, vẫn không thấy bóng dáng thiếu chủ, đệ nói xem nếu thiếu chủ đã xảy ra chuyện gì ta và đệ phải giải thích thế nào với Tông chủ cùng

phụ thân!?”



“Bởi vì thiếu chủ trước kia chưa bao giờ như vậy, . . .” Phượng Tiêu miệng nói thầm lại bị ca ca hung hăng trừng mắt, tự động ngậm miệng, ủy khuất gục đầu xuống.



Ô, thiếu chủ, người rốt cuộc đang ở nơi nào? Nhanh chút trở về đi!



Hai người đứng ở cửa Thu viện, trong

lòng thập phần lo lắng.Thật sự không nhịn được nữa, Phượng Địch đề nghị

nói : “Ta lại đi tìm xem, đệ tiếp tục ở đây đợi.”



Dứt lời, Phượng Tiêu gật gật đầu. Phượng Địch đang muốn đi đã nhìn thấy người đang làm cho hai người lo lắng kia trong lòng ôm đồ gì đó vui vẻ từ từ xuất hiện ở cửa Thu viện đi đến.



“Thiếu chủ! Người rốt cục đã trở lại a!” Lo lắng lâu ngày thấy người bình an trở về, hai người trăm miệng một lời kêu lên.



“Hừ! Nói nhỏ thôi!” Phượng Hiên vừa

ngăn cản hai người rống to, vừa khẩn trương cúi đầu nhìn về phía trong

lòng, thấy tiểu oa nhi không bị đánh thức lúc này mới yên tâm. Sau đó

hắn ngẩng đầu cảm thấy kỳ quái thấp giọng hỏi.



”Đã xảy ra chuyện gì sao? Hai người các ngươi sao lại có biểu tình này!”



“Không có việc gì!” Phượng Địch lắc đầu hạ thấp giọng trả lời, trong lòng buồn bực thiếu chủ trong lòng đang bế cái gì?



“Chính là thiếu chủ sao lại về trễ như

vậy, bọn thuộc hạ thực sự lo lắng.” Phượng Tiêu nhỏ giọng nói, hai mắt

lại hồ nghi dùng sức liếc về “cái gì đó” trong lòng Phượng Hiên đã bị

hắn bảo vệ rất kín, trong lòng hiện lên một tia dự cảm không tốt, rất

quen thuộc, một màn này rất quen thuộc! Hắn không phải đã gặp qua ở nơi
“Dạ, đúng vậy, thuộc hạ cũng sảy chân !”



“Thiếu chủ, bé con là con gái!” Phượng Tiêu thật sự nhịn không được ngón tay chỉ chỉ đứa nhỏ trong lòng Phượng Hiên .



“Ta đương nhiên biết bé là con gái, sau đó . . . ?” Hắn rốt cuộc muốn nói cái gì? A, Phượng Hiên đột nhiên hiểu rõ rồi.



”Thật là, đang suy nghĩ gì đấy! Bé mới

ba tuổi! Hơn nữa cũng không phải chưa từng tắm rửa qua cho bé!” Nói

xong, Phượng Hiên đem tiểu Cốc Nhược Vũ đưa cho tỳ nữ đứng ở trước cửa

không ngừng dặn dò:



”Cẩn thận một chút, ôm cho tốt đừng để

ngã! Tắm rửa cho bé trăm ngàn lần không được để bé bị đau . . .” “Người

nào đó” bắt đầu dong dài rồi, trong lòng lo lắng cực độ đem bảo bối giao cho người khác chăm sóc.



Trong lòng có chút không tình nguyện, Phượng Hiên nhìn tỳ nữ đem tiểu Cốc Nhược Vũ mang đi, nghĩ nghĩ, hỏi:



“Địch, ta nghe nói lần này Phượng Thiểu

Tiêm phái người thay mua cho đứa bé ba tuổi của nàng ta không ít phục

sức, sau đó tạm để ở chủ trạch của Phượng gia sau này mới phái người

mang về cung đúng hay không?”



“Thuộc hạ nghe nói Thái Tử Phi có phân phó việc này.”



“Ha ha, vậy thì tốt quá, chúng ta hiện tại đi nhìn một cái xem có cái gì thích hợp cho bé con dùng!”



“A? Thiếu chủ, những thứ kia là chuẩn bị cho tiểu công chúa! Không thể tùy tiện động a!” Phượng Địch kinh sợ,

vội vàng khuyên bảo.



“Vậy thì thế nào, ngươi cho rằng vị trí

thái tử ngồi mạo hiểm như vậy, bị người nhìn giống như hổ rình mồi sẽ

bởi vì đồ sơ sinh của tiểu công chúa mà trách cứ ta đây sao?” Phượng

Hiên mày kiếm giương lên, chẳng hề để ý, nghĩ rằng: tiểu công chúa thì

thế nào, cũng chỉ là đứa trẻ ba tuổi, vừa xấu lại vừa nát, nào có tư

cách đánh đồng với bé con của hắn! Cái này trước hết phải để cho bé con

của hắn sử dụng, chờ hắn mua mới cho bé con sẽ đem vài thứ kia trả lại

là được rồi! Hừ!



Cứ như vậy, Phượng Hiên lớn gan đến nơi ở của Thái tử phi Phượng Thiểu Tiêm chọn vài thứ tốt nhất trong đống đó,

quần áo xinh đẹp nhất chuẩn bị mặc cho tiểu Cốc Nhược Vũ.



Ép buộc đến sang canh ba, tắm qua cũng

mệt mỏi, Phượng Hiên ôm tiểu Cốc Nhược Vũ đã sớm ngủ, cười đi vào giấc

ngủ. Hai người ngủ say sưa cùng đắc ý, mà trong đêm đen ánh trăng trên

cao tỏa sáng một vùng như là đang che miệng cười trộm trong lòng.