Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu
Chương 24 : Thị vệ không may
Ngày đăng: 04:08 20/04/20
Edit: ss gau5555
Beta: ss Vi Tiểu Bảo
Ngủ trể, cho nên hiếm khi thấy Phượng
Hiên thức dậy trể so với trước kia, sắp đến giờ Tỵ hắn mới từ trên
giường ngồi dậy, duỗi lưng một cái rồi ngồi ngây ngốc một lát.
Hắn cảm giác được có cái gì nhích lại gần mình, quay lại cúi đầu vừa thấy nguyên lai là tiểu oa nhi còn đang ngủ không tự chủ dựa vào bên cạnh người hắn.
Nhất thời người nào đó vui vẻ. Hắn thay tiểu Cốc Nhược Vũ đắp kín chăn,
sau đó liền xuống giường, tâm tình khi đó là “thần thanh khí sảng”.
Thay đổi y phục, rửa mặt xong, Phượng Hiên đi ra phòng ngoài chỉ thấy Phượng Địch cùng Phượng Tiêu đã sớm đợi ở bên ngoài.
Thấy thiếu chủ đã ngủ dậy, Phượng Tiêu liền xin chỉ thị: “Dặn dò hạ nhân đem đồ ăn sáng bưng lên không a?”
Phượng Hiên quay đầu liếc mắt nhìn tiểu
oa nhi còn đang ngủ, lo nghĩ, khoát tay áo nói: “Không cần, ta tự mình
làm”. Nghĩ rằng sáng nay dậy trễ rồi, vậy đồ ăn sáng kia chắc đã sớm làm xong, phải hâm nóng lại cho bé con ăn không đủ tươi nóng, tự mình làm
vẫn là tốt nhất.
Nhất hồi sinh, nhị hồi phục, chủ tử nhà
mình lại muốn xuống bếp nấu cơm, trái tim Phượng Địch đã đủ khoẻ mạnh
nên có thể chống đỡ được. Đi theo phía sau Phượng Hiên, hắn bẩm báo:
“Thiếu chủ, sáng nay phủ đại trưởng lão phái người đến báo cho biết là
mời ngài giờ Tỵ đến phủ cùng các trưởng lão gặp mặt người của tộc Lâm
thị, thảo luận việc đính hôn.”
“Vậy không phải là đến ngay lập tức
sao?” Uhm, làm chút gì thật ngon đây? Trong đầu, trong mắt Phượng Hiên
bây giờ đều là làm thế nào để đút cho tiểu oa nhi hắn ôm về ăn no, không một chút để ý đến việc trả lời.
“Đúng vậy, vậy ngài. . . . . .”
“Uhm!” Phượng Hiên gật gật đầu. Nhưng
“uhm” này không phải “uhm” kia, mà là hắn đang nghĩ kỹ thực đơn bữa
sáng, cảm thấy vừa lòng.Vì thế “uhm” một tiếng, thuận tiện còn gật gật
đầu.
“A?” Phượng Địch có chút không rõ.
“Thuộc hạ phái người báo cho người phủ
đại trưởng lão biết, ngài muốn tối nay đến, được không?” Dù sao Phượng
Tiêu ở bên người hầu hạ Phượng Hiên lâu hơn, nên phát hiện chủ tử nhà
mình giờ phút này không hề nguyện ý đến phủ đại trưởng lão, chỉ sợ hiện
“Ô…ô, nương, ô…ô, phụ thân, ô…ô, Hiên ca ca.” Vừa khóc, bé con vừa dùng ánh mắt rưng rưng nhìn Phượng Địch vài lần.
Tốt lắm, chủ tử nhà hắn trong cảm nhận
của tiểu oa nhi quan trọng giống như ba mẹ nó. Phượng Địch cau mày, nghĩ rằng vạn nhất bé con này còn khóc lúc thiếu chủ trở về, vậy thiếu chủ
chẳng phải cho là mình bắt nạt nó. Hơn nữa, đêm qua nghe ý tứ của thiếu
chủ giải thích với đệ đệ, phỏng chừng thiếu chủ căn bản không muốn đem
đứa nhỏ này trả lại. Nó cứ vừa khóc, vừa náo loạn đòi cha mẹ như vậy
cũng không phải chuyện tốt. Vì thế, Phượng Địch đột nhiên lớn tiếng
quát: “Không cho phép khóc nữa!”
“Dát” một tiếng, tiểu Cốc Nhược Vũ ngừng khóc, nhưng vẻ mặt kinh hãi, hoảng sợ nhìn Phượng Địch.
Thấy nó ngừng khóc, Phượng Địch chậm rãi lại tăng thêm ngữ khí nói: “Không cho phép khóc nữa, cha, nương ngươi
đem ngươi vứt ở ven đường, tức là không cần ngươi nữa, là thiếu chủ nhà
ta tâm địa tốt, thấy ngươi đáng thương mới đem ngươi nhặt về, cho nên từ nay về sau ngươi xem như người của Phượng gia, về sau phải ngoan ngoan
nghe lời thiếu chủ …, không cho phép lại ầm ỹ tìm cha mẹ!”
Tiểu Cốc Nhược Vũ nghe xong, sau khi
tiêu hóa toàn bộ ý tứ trong lời của Phượng Địch, vẻ mặt khiếp sợ thương
tâm, phút chốc nó gào khóc lên.
“Này, ta đã không cho phép ngươi khóc,
ngươi không nghe thấy sao!?” Hiển nhiên, người nào đó chưa giao tiếp với trẻ con, cho nên giọng nói không lịch sự tự nhiên thốt ra, mà đáp trả
lời của hắn là một tiếng không hề nhẹ nhàng.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Lời này vừa vang lên trong phòng, lập tức hai người lại có phản ứng hoàn toàn khác nhau.
Phượng Địch nhất thời khẩn trương, mà
tiểu Cốc Nhược Vũ lại chạy đến người hỏi, khóc đến thở không ra hơi:
“Hiên ca ca. . . Ô. . . Thúc thúc nói. . . Phụ thân. . . Ô. . . Nương , nương. . . Không cần. . . Ô. . . Nhược Vũ . . . .Ô. . . Có phải hay
không. . . . Thực. . . ” Nguyên lai là Phượng Hiên dọc theo đường đi
nghĩ lại cảm thấy lo lắng khi đưa bé ném cho Phượng Địch chăm sóc. Cuối
cùng nghĩ tới nghĩ lui vẫn là đem bé mang theo trên người mới an tâm một chút. Vì thế chạy tới chỗ cửa chính ở chủ trạch, hắn lại đi trở về.
“Ngoan nha, không khóc, không khóc!”
Phượng Hiên không trả lời tiểu Cốc Nhược Vũ mà bế bé lên, vỗ nhẹ sau
lưng, mang nụ cười trên mặt, nhưng ánh mắt lại nhìn Phượng Địch có chút
thâm ý.
Cảm thấy chủ tử nhà mình tươi cười có
chút âm trầm, Phượng Địch nhìn về phía đệ đệ đang trở về, đã thấy Phượng Tiêu đồng tình đang nhìn mình, lắc lắc đầu, không tiếng động nói ba
chữ: Huynh thảm rồi!