Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu

Chương 27 : Khách không mời mà đến

Ngày đăng: 04:08 20/04/20


Nói là đến hậu hoa viên đi dạo nhưng

trên thực tế Lâm Tuyết Thiến phát hiện chỉ có Phượng Hiên cùng tiểu oa

nhi hai người kia vừa đi, vừa nói cười. Mà nàng cũng chỉ giống như nhóm

người hầu đi ở phía sau đi cùng theo mà thôi.



Nàng đường

đường là đại tiểu thư của Lâm gia nhưng lại bị xem như người làm nền.

Nghĩ đến đây, trong lồng ngực hừng hực lửa giận như có hỏa mà không thể

phát. Lâm Tuyết Thiến cũng chỉ có thể hai mắt bốc hỏa hung hăng trừng

trừng Phượng Hiên đang nắm lấy tay nhỏ bé của tiểu oa nhi đi ở phía

trước.



Nguyên bản còn đang chăm chú nghe Phượng Hiên giảng giải những hoa quý báu trong hậu viên này, tiểu Cốc Nhược Vũ ngẩng đầu nhìn Lâm Tuyết Thiến liếc mắt một cái, vừa vặn cùng tầm nhìn

của nó, phát hiện ra vị tiểu a di kia đang giận giữ trừng mình. Tiểu Cốc Nhược Vũ không rõ nguyên nhân nó cảm thấy có chút sợ hãi, khuôn mặt nho nhỏ nháy mắt tràn đầy bất an. Không tự chủ, tới sát chỗ của Phượng Hiên hai tay nhỏ bé gắt gao mà cầm lấy tay hắn.



Cảm giác được tiểu oa nhi đang dựa vào

trên người mình, dùng sức nắm tay của mình, Phượng Hiên dừng giải thích

lại, cúi đầu vừa thấy bé con bảo bối đang ngửa đầu nhìn mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy đáng thương, oh, đây là làm sao vậy? Bé con sao

lại đáng thương như thế?



Không cần nghĩ ngợi, Phượng Hiên hơi hơi cúi người, bế tiểu oa nhi từ trên mặt đất lên, sủng nịch dỗ bé nói: “Bé con đi mệt đúng hay không? Vậy để Hiên ca ca ôm muội nhé, ngoan nha!”

Nói xong, hắn nhìn thấy ánh mắt tiểu Cốc Nhược Vũ hơi ủy khuất vô tội, mày nhíu lại, cái miệng nhỏ nhắn nhếch nhẹ, biểu tình hé ra trên khuôn

mặt nhỏ nhắn chọc cho người yêu thương. Vì thế, trong lòng kêu to lên

chính mình thế nhưng tìm lại tìm được tiểu oa nhi đáng yêu như thế, thật sự là rất vui. Phượng hiên “Ba” một chút ngay tại trên mặt tiểu Cốc

Nhược Vũ hôn một cái.



Nháy mắt, Lâm Tuyết Thiến đi theo một

bên cảm thấy ngực như bị chặn ngang, lên cũng không lên được, xuống cũng không xuống được. Mà cảm thấy tiểu Cốc Nhược Vũ hai tay vây quanh cổ

của Phượng Hiên, đồng thời đem đầu nhỏ cũng uốn tại nơi đó, chà chà, im

lặng không lên tiếng. Về phần Phượng Hiên chỉ lo tiểu oa nhi thơm ngào

ngạt, mềm mại non nớt đáng yêu trong ngực mình, căn bản không nhìn người nào đó, không chú ý tới bầu không khí không đúng lắm.



Vì thế, chuyện này ai cũng không biết

phu nhân tương lai chính quy của tông chủ Phượng thị, cùng người được đề cử phu nhân tông chủ, hai người lần đầu tiên giao phong. Không cần phải nói là phu nhân tông chủ nho nhỏ tương lai thắng được, thiên hạ nho nhỏ không cần tốn nhiều sức trong lúc vô tình đã làm cho đối phương tức

giận choáng váng đầu óc, sắc mặt xanh mét đen thùi.



Mà một bên khác cứ “Khéo” như vậy,

Phượng Hiên cùng Lâm Tuyết Thiến đi dạo hậu hoa viên không bao lâu, bên

ngoài phủ đại trưởng lão Phượng thị đã có người cầu kiến. Nghe được

người tới báo danh khiến cho hai tộc trưởng lão Phượng, Lâm đang hàn

huyên nói chuyện phiếm cũng cảm thấy mừng rỡ ngoài ý muốn, đại trưởng

lão tự mình đi ra ngoài đón.


đó, đầu óc liền thắt lại, chuyện này không có cách nào khác. Hơn nữa,

tuyệt học này đã được muội tử bảo bối kế thừa như vậy còn so đo làm cái

gì! Đúng rồi, hắn vừa rồi hình như là nhìn bé con mới nói ra những lời

này, đầu óc Phượng Hiên bỗng nhiên vừa chuyển, chỉ vào tiểu Cốc Nhược Vũ đang ngồi vững chắc trong ngực mình nói: “Có thể xin ngài thay ta tính

cho bé con được không.”



“Bát tự của nó.” Trong lòng cũng muốn, Kỳ Toán Tử lập tức hỏi.



“Bé con, bát tự là cái gì?” Phượng Hiên cúi đầu hỏi.



“Bát tự?” trên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con không hiểu rõ, chỉ nhìn lại Phượng Hiên.



“Uhm. . . . Không biết.” Phượng Hiên lắc đầu với Kỳ Toán Tử.



“Đưa tay cho ta xem.” Kỳ Toán Tử đứng

dậy đi đến chỗ Phượng Hiên, bé được sự cổ động của Phượng Hiên vươn tay

nhỏ bé lòng bàn tay hướng lên trên để cho Kỳ Toán Tử xem.



“Còn trẻ trôi chảy, mười bảy gặp tam

kiếp, ba năm sau sẽ qua, khổ tận cam lai (cuộc sống an nhàn sẽ tới). Từ

nay về sau phú quý gia thân cho đến cuối đời. Nhân duyên chính là tam

duyên chung thân, vợ chồng ân ái cả đời, phu quân tương lai làm quan to

nhất phẩm trong triều, hơn nữa sẽ được phong hầu, bé sẽ là mệnh Vương

Phi Phú Quý!”



Ha ha, bé con nhà hắn mạng vô cùng tốt,

thật tốt quá!A! Đợi chút! “Ba kiếp? Như thế nào để tránh đi?” Phượng

Hiên đột nhiên nghĩ đến lời của Kỳ Toán Tử có một đoạn không tốt, lúc

này phải giúp bé con tránh được ba kiếp kia.



“Cả đời phú quý, chỉ gặp ba kiếp thì có

ngại gì, bần đạo chỉ có thể sửa một ít tiểu vận, đại kiếp nạn không thể

sửa loạn sẽ gặp những chuyện thuộc trời tính không thể thay đổi!” Kỳ

Toán Tử ngồi trở lại vị trí của mình, hài lòng nhìn thấy trên mặt Phượng Hiên hiện lên một tia tức giận, vui vẻ mà nghĩ: chính mình quả nhiên

không tính sai, tương lai bé con này sẽ đánh vỡ cái mặt nạ kia của

Phượng Hiên, thực chờ mong ngày nào đó sẽ đến!



Nói bậy! Nào có loại sự tình này, rõ

ràng hắn không muốn sửa! Phượng Hiên tức giận trong đầu bắt đầu nghĩ

phải làm thế nào để cho Kỳ Toán Tử hỗ trợ, cho dù không được, cho dù

tìm ngoại công cũng phải làm được chuyện này.