Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu

Chương 26 : Gặp trước khi đính hôn

Ngày đăng: 04:08 20/04/20


Edit: ss gau5555



Beta: ss Vi Tiểu Bảo



Phượng Địch xem như kiến thức cùng trí

nhớ được mở rộng. Trước đây, thiếu chủ nhà mình trên khuôn mặt chỉ có

một loại biểu tình – cười, khiến hắn nghĩ đến thiếu chủ tính tình vô

cùng tốt sẽ không tức giận. Tuy rằng bây giờ thiếu chủ vẫn có biểu tình

như trước nhưng thân nam nhi mà mình lại bị hoá trang mặt hoa da phấn,

đầu đội cây trâm, đang mặc váy nữ bị năm vị trưởng lão cùng với người

của Lâm thị dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái đánh giá, thông thường loại sự

thật này chỉ có thiếu chủ nhà hắn mới nói rõ được. Nhưng cũng không thấy có động tĩnh gì. Bởi vậy, làm cho mình mất hết mặt mũi!



Phượng Địch ở trong lòng thề hắn về sau tuyệt đối, cam đoan, nhất định không làm trái với tâm ý của thiếu chủ, thiếu chủ sủng người nào thì hắn phải đội lên

trên đầu để phụng dưỡng.



Lúc này, Phượng Hiên cùng tiểu Cốc Nhược Vũ đã dùng xong bữa trưa. Trong lúc đấy chỉnh Phượng Địch chạy ra chạy

vào, quay về bảy tám lần, cảm thấy mỹ mãn, lúc này hắn mới nắm bàn tay

nhỏ bé yếu ớt của tiểu oa nhi đi vào phủ đại trưởng lão cùng hai vị

trưởng lão gặp mặt với Lâm Tuyết Thiến thảo luận việc đính hôn.



Lần này chuyện đính hôn của Lâm thị cùng tông chủ Phượng thị tương lai là sự kiện quan trọng cho nên gia tộc Lâm thị không chỉ có bản thân Lâm Tuyết Thiến, còn có ba vị trưởng lão, hơn nữa Thiếu tông chủ của Lâm thị- Lâm Tuyết Nham cũng cùng đi đến Phượng

châu. Song, theo nhị trưởng lão của Lâm thị nói thì Lâm Tuyết Nham kia

không biết bị bệnh gì không thể lộ diện đã phải quay về Lâm Châu. Cho

nên trước mắt trong đại sảnh của phủ đại trưởng lão phân biệt năm vị

trưởng lão của Phượng thị, ba vị trưởng lão Lâm thị, Lâm Tuyết Thiến là

chín người.



Phượng Hiên nắm tay một tiểu oa nhi đi

theo phía sau là Phượng Địch, Phượng Tiêu, thẳng tắp đi đến trên ghế.

Chỉ thấy hắn xoay người mặt nhìn mọi người đem vạt áo vén lên, ngồi

xuống, bỏ qua cái nhìn tò mò của mọi người, ôm tiểu Cốc Nhược Vũ bế lên

đặt vào trong lòng.



“Đã để cho chư vị đợi lâu, đều tại ta

đang tranh giành với thị vệ làm trễ nãi thời gian quá lâu, hại ta không

thể đến đây sớm một chút mong rằng chư vị trưởng lão bao dung.” Trừng

phạt còn chưa xong, Phượng Hiên không quên đem những điều sai đó đổ lên

người Phượng Địch. Quả nhiên, các trưởng lão Phượng thị đang chịu đựng

tức giận ánh mắt toàn bộ phóng đến Phượng Địch.
Tiểu Cốc Nhược Vũ phát hiện Lâm Tuyết

Thiến đang trừng mình, có chút sợ, co lại trong lòng Phượng Hiên, sau đó cầm lấy quần áo Phượng Hiên kéo ý bảo Phượng Hiên cúi đầu.



Phượng Hiên thấy bé con bảo bối giống như muốn nói suy nghĩ của mình, vội vàng tiến đến trước mắt bé hỏi: “Bé con, chuyện gì.”



“Vị tiểu a di kia trên mặt rơi rất nhiều bụi, nhiều bụi trắng!”. Tiểu Cốc Nhược Vũ thấp giọng nói, lúc nói còn

ngắm hai mắt Lâm Tuyết Thiến.



Thanh âm của bé tuy rằng rất nhỏ, nhưng

mà ở trước mặt Lâm Tuyết Thiến lại nghe rõ, nháy mắt sắc mặt của nàng ta trở nên xanh mét.



Phượng Hiên đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo vui vẻ cười lên, ha ha, quá buồn cười rồi!



Hắn nhìn Lâm Tuyết Thiến liếc mắt một

cái, sau đó đối với tiểu oa nhi trong lòng giải thích: “Oa nhi, đây

không phải là bụi, đó là phấn dùng để hoá trang, có thể đem mình biến

thành phiêu phiêu gì đó.”



Lâm Tuyết Thiến vừa nghe thấy hai chữ

“Phiêu phiêu” tâm hoa nộ phóng. Nhưng lời kế tiếp trong câu nói của

Phượng Hiên lại giống như mũi tên nhọn đâm trúng vào nàng, đúng là tuyệt đối đả kích người.



“Vào tình huống bình thường, dùng để che những chỗ thiếu hụt của mình bộ dạng không được đẹp đẽ mới dùng loại

này, giống bé con cùng Vũ nhi tỷ tỷ của muội đều thuộc về thiên sinh lệ

chất (đẹp tự nhiên), không cần dùng loại đồ vật này, biết không?”



“Vũ nhi tỷ tỷ?”



“Uh, Vũ nhi tỷ tỷ của muội, muội muội

của Hiên ca ca, bộ dạng của nàng rất đẹp!” Trong giọng nói khó nén vẻ tự hào, “Không bao lâu muội đã có thể nhìn thấy nàng, về sau muội có thể

cùng Vũ nhi tỷ tỷ chơi đùa.”



“Dạ.” Nghe thấy có người có thể cùng mình chơi đùa, tiểu oa nhi vui vẻ mà gật đầu lên tiếng trả lời.



Phượng Hiên ôm tiểu Cốc Nhược Vũ cực kỳ

đắc ý đi ra chính sảnh. Mà đi theo sau, Lâm Tuyết Thiến sắc mặt lúc

trắng, lúc xanh đột nhiên có loại cảm giác không rõ ràng lắm, Phượng

Hiên rốt cuộc thích hay không thích mình?!