Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu

Chương 36 : Thời cuộc thay đổi

Ngày đăng: 04:09 20/04/20


Edit: ss gau5555



Beta: ss Vi Tiểu Bảo



Gió đêm hơi hơi thổi nhẹ, mùi hoa hợp

lòng người tràn ngập trong không khí.Trong vườn đã tràn ngập những đoá

hoa quý đung đưa theo gió như thì thào nói thầm với nhau. Dù sao so với

các loài hoa ở nhà khác thì nhóm hoa nhỏ càng muốn đua tranh trở thành

Hoa Trung Chi Vương nhà mình, mỗi một cành đều cố gắng mở tốt nhất, hấp

dẫn nhất, kiêu ngạo cho mình là đóa hoa đẹp nhất.



Nhưng khi

tất cả loài hoa đối diện với người nọ, tính tình trẻ con đang từ đường

nhỏ về trong viện của mình, khóe miệng hàm chứa nụ cười tươi, tản ra mị

lực thành thục khuôn mặt hoạ thuỷ thì chỉ có thể phun nước mắt, cúi đầu, cảm giác sâu sắc không có mặt mũi gặp người. Hoa nhưng lại không sánh

được bằng người. Thật sự là thẹn với liệt tổ liệt tông của hoa! Chỉ thấy thân hình hắn cao to, đang mặc triều phục, cây quạt trong tay phe phẩy

một chút, lại một chút, tóc dài đen bóng chưa buộc lên tản mác tại trên

vai, cả người một bộ dạng phóng đãng không kềm chế được, không nhanh

không chậm đi ở trên đường nhỏ. Ở trên đời này có thể có được họa thủy

chi nhan (khuôn mặt gây họa) không có mấy người, hắn dĩ nhiên là tiểu ác ma kiêu ngạo hoành hành hai mươi chín năm Phượng Hiên.



Mười bốn năm qua, trong vòng một đêm, từ lúc mười lăm tuổi liền đi lên vị trí tông chủ Phượng thị. Hắn từ Hình

bộ thị lang,thăng tới Hình bộ thượng thư, dưới thủ đoạn của hắn toàn bộ

tội phạm ở Ngự Phong quốc chợt giảm. Phạm nhân trong phòng giam chỉ có

hai ba con mèo nhỏ. Đương nhiên kết quả như vậy khiến cho Hình bộ có một biệt danh – bộ Gấu mèo.Bởi vì ngoài trừ Thượng thư Phượng Hiên thì

người trong Hình bộ đều lộ ra mắt gấu mèo 0.0, gọi bộ Gấu Mèo hoàn toàn xứng với cái tên.



Bảy năm trước tiên đế băng hà. Lục hoàng tử Ngự Thiên Lan kế nhiệm đế vị. Phượng Hiên bị tân đế ra hình phạt

điều tới Lại bộ trở thành Lại bộ Thượng thư. Tự nhiên biệt danh bộ Gấu

mèo này cũng đi theo đổi đến trên đầu Lại bộ.



Hiện nay thế lực trong triều có thể nói

chia làm ba phái. Một phái lấy Phượng thị cầm đầu, một phái lấy Lâm thị

cầm đầu, phái thứ ba là phái trung lập. Kỳ thật nguyên bản thế lực của

Lâm thị ở trong triều trước đây có một đoạn thời gian chiếm cứ thượng

phong. Lúc ấy trọng thần trong triều có bốn người: Tả thừa tướng Lâm

Thành Huân, Hộ bộ Thượng thư Lâm Thu Lang, Hình bộ thượng thư Lâm Thành

Hiền, Lễ bộ Thị lang Lâm Thu Mãn. Mà Phượng thị bởi vì năm Phượng Hiên

mười lăm tuổi, trừ Phượng Trọng Nam bị giam lỏng mà từ quan không nói,

Phượng Thiếu Vân cũng bị Phượng Hiên tìm lý do khiến cho từ quan chạy

về Phượng Châu. Mà những người khác trong tộc Phượng Thị linh linh tán

tán nhậm chức ở trong triều chỉ cần là thuộc về phái của Phương Trọng

Nam đều bị Phượng Hiên tìm cơ hội trừ đi, không cho lão già này một chút cơ hội Đông Sơn tái khởi. Cũng bởi vậy khi đó người của Phượng thị ở

trong triều có thể dùng được chỉ có một mình Phượng Hiên hắn.



Khi đó Phượng Hiên đối với hai tộc vừa
Uhm! dễ chịu hơn, Phượng Hiên ngắm ngắm

bột phấn trên mặt đất nghĩ như vậy. “Chà” đem cây quạt mở ra, trở về

phòng thay quần áo đi.



Cùng lúc đó, Phượng Tiêu và Phượng Địch

liếc nhìn bột phấn kia thấy nhưng không thể trách. Một người thì gọi

người quét sạch nơi này, một người thì phái người đi làm thêm một hình

nộm nữa đặt tại chỗ. Đương nhiên Phượng Tiêu vẫn là thích ở trong lòng

nói thầm đánh giá tông chủ nhà mình, hắn vô cùng hoài nghi. Khụ! kỳ thật hắn có thể khẳng định cho rằng hình nộm kia chính là Lục hoàng tử-

hoàng đế Ngự Thiên Lan đương nhiệm. Từ mười bốn năm trước trở lại Kiền

Đô chủ tử mỗi ngày đều đi đến tẩm cung Lục hoàng tử gặp tiểu thư kết quả đều thất bại mà về, khi đó bản thân bắt gặp trong phòng ngủ của chủ tử

xuất hiện hình nộm nhỏ. Sau đó cái hình nộm kia dần dần biến thành lớn,

trở thành bộ dạng như hiện tại đứng ở trong viện. Mà chỉ cần gặp được sự kiện Lục hoàng tử xuất hiện bên cạnh tiểu thư thì hình nộm kia từ nhỏ

đến lớn đều bị đâm, bị chặt, còn có bị các loại phương thức chưởng lực

bổ tới. Bởi vậy có thể thấy được chủ tử có bao nhiêu chán ghét đương kim hoàng thượng. May mắn hoàng thượng là người hoàng tộc, nếu không việc

này cũng sẽ không phải dùng hình nộm để thừa nhận rồi.



Phượng Tiêu đang cảm thán, chỉ nghe thấy trong phòng truyền tới thanh âm hắt xì. Đánh hắt xì đúng là Phượng

Hiên, chỉ thấy một mình ở bên trong phòng, Phượng Hiên bĩu môi, trợn mắt một cái trong lòng kêu gào, rốt cuộc là ai! Là ai luôn hại hắn đánh hắt xì!?



Nói đánh một cái hắt xì không coi vào

đâu, đánh hai cái hắt xì cũng coi như bình thường! Nhưng là mười bốn năm như đúng hạn buổi sáng một cái, buổi tối một cái. Chuyện này thật quái

dị! Trong lòng kêu lại kêu, không có biện pháp, không nói được nguyên

do. Phượng Hiên nhún nhún vai đi thay quần áo.



Về phần cái hắt xì quái dị kia, tạo nên

nó chính là “nguyên nhân” giờ phút này đang ở bên trong khuê phòng của

mình, phía xa Vân Châu Nam Lăng, nằm lỳ ở trên giường, mười bốn năm như

một ngày, đúng hạn lấy ra ngọc bội bảo bối của nàng giống như nói với

“Tiên ca ca” của nàng biết hôm nay xảy ra chuyện gì mới mẻ.



“. . . . Cho nên ta cảm thấy nó thật

đáng thương, mang nó trở về may mắn nương đáp ứng để Nhược Vũ nuôi nó,

ta cũng gọi nó nhiều hơn, được rồi, hôm nay chơi đùa gì đều nói cho

ngươi biết “. Ánh mắt tròn tròn cười khanh khách, cái mũi khéo léo hít

hít, khóe môi đỏ hồng tú khí trên mặt trái xoan bởi vì tươi cười mà xuất hiện hai má lúm đồng tiền. Mặc dù không phải tuyệt sắc, nhưng ngọt ngào động lòng người.



“Nhược Vũ, đang làm gì đấy?” Một vị phu nhân tiến vào trong phòng, kêu cô gái đang ở trên giường lầu bầu.



“A, nương, nữ nhi không có làm cái gì!”

Thu hồi ngọc bội, quay đầu nhìn về phía mẫu thân đang vào nhà, ôn nhu

cười cười. Sau đó đứng dậy nàng xoay người đi tới, làn váy màu hồng theo động tác của nàng mà tìm một độ cong ở trên không.



Sau mười bốn năm. Nay tiểu oa nhi ba tuổi đã mười bảy.