Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu
Chương 35 : Tiếc biệt ly
Ngày đăng: 04:09 20/04/20
Edit: ss gau5555
Beta: ss Vi Tiểu Bảo
“Bình nhi, được rồi, giỏi lắm! Chúng ta
trở về đi!” Cốc Lương Thừa kiểm tra nữ nhi bị mất xong, phát hiện ra bé
không bị tổn thương gì, lại nhìn thấy chung quanh bắt đầu tụ tập nhiều
người xem náo nhiệt cảm thấy ngượng ngùng khuyên Mai Bình.
“Ta cảnh cáo ngươi, để ta gặp lại ngươi thì xem ta đánh chết ngươi như thế nào! Cách nữ nhi của ta xa một chút!” Mai Bình cũng nhìn thấy người chung quanh
đang đến xem náo nhiệt liền hung ác nói với Phượng Hiên. Thuận tiện lại
đá hắn một cước, xoay người ôm lấy nữ nhi muốn đi.
“Đợi chút!” A, bé con của hắn đứng lại cho hắn ôm đi!
Hai vợ chồng đâu chịu để ý đến hắn. Mai
Bình quay lại trừng hắn một cái. Hai người không dừng bước mà rời khỏi
nơi này. Không chịu buông tha cho bé con. Phượng Hiên chuẩn bị đuổi
theo, nào ngờ lại nhìn thấy đội ngũ nhà mình đi đến Kiền Đô đang từ
không xa nghênh diện mà đến. Mấu chốt là nhìn thấy Phượng Tiêu cùng
Phượng Địch bị trói gô, làm cho hắn trong lòng cả kinh, nghĩ rằng đã
phát sinh chuyện gì quan trọng rồi. Vì thế hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn
tiểu Cốc Nhược Vũ được cha mẹ ôm đi cách xa hắn lại không thể đuổi theo. Chờ năm vị trưởng lão mặt như bị băng bó cưỡi ngựa lại đây thì sẽ biết
rõ chuyện đã xảy ra để còn cứu hai tâm phúc của hắn.
Thật vất vả đợi cho bọn họ đi đến trước
mặt, xuống ngựa, vẫn nhìn xem khoảng cách đối với bé con có xa lắm
không. Đồng thời ở trong lòng tính toán để nhanh chóng đuổi theo bé con. Phượng Hiên lắc lắc cây quạt, chuyên tâm chuẩn bị chuyện trước mắt để
sau đó nhanh chóng đoạt bảo bối của hắn về.
“Đã xảy ra chuyện gì, hai gã hộ vệ của
ta sao lại bị trói?” Phượng Hiên mặt ngoài đang cười nhưng tiểu ác ma
trong lòng cũng đang giơ chân muốn đối phương nhanh chóng trả lời.
“Thiếu tông chủ, ngươi ra ngoài thế
nhưng hai người bọn họ lại không có theo hầu bên cạnh quả thực chính là
khinh thường cương vị công tác! Cho nên lão phu đem trói lại cần phải
khiển trách một phen!” Phượng Vĩnh Diễm trả lời.
Ha?!Có mỗi việc nhỏ như vậy? Thật là!
Chậm trễ thời gian của hắn. Hắn nên nhanh chóng chạy theo bé con mới
phải, chuyện này xử lý sau! Phượng Hiên nghĩ, cước bộ vừa đưa ra một nửa nhìn lại phía sau đội ngũ, đang nghĩ phải tìm kiếm bé con ở đâu thì
trong lòng lại ngẩn ra, bé con đâu? Rõ ràng vừa mới còn cách nơi này rất gần, tầm mắt của hắn vừa mới rời đi một cái sao người đã không thấy tăm hơi!? Rốt cuộc rẽ vào trong cái ngõ nhỏ kia rồi sao!? Lo lắng, Phượng
Hiên lập tức muốn đi tìm đã thấy năm vị trưởng lão đứng thành một hàng
che ở trước mặt của hắn.
“Được rồi, cầm kỳ thư họa, Nhược Vũ
thích học cái gì phụ thân sẽ cố gắng kiếm tiền mời người dạy cho con!”
Cốc Lương Thừa quyết định.
“Lương Thừa!” Mai Bình có chút giật
mình. Phu quân nhà mình sủng ái nữ nhi còn chưa tính, lại cho phép nữ
nhi học tập những thứ chỉ có tiểu thư quan gia mới có thể học.
“Con trai cùng con gái không phải giống
nhau, tương lai tài sản của chúng ta đều là của Nhược Vũ, cái gì cũng
không hiểu mà nói… sẽ thiệt thòi.” Cứ như vậy, tuy nói tiểu Cốc Nhược Vũ cuối cùng không thể được Phượng Hiên bồi dưỡng có chút tiếc nuối. Nhưng dưới sự khai sáng của phụ thân nên cầm kỳ thư họa mọi thứ bé đều tinh
thông, tài tình học thức đều không kém so với tiểu thư nhà vương công
quý tộc.
Sau khi hai vợ chồng đem tiểu Cốc Nhược
Vũ quay về Thịnh gia. Nhìn thấy hai người tìm được bé rồi, Mai Phương
cùng Tề Hiểu Nhã trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Chuyện này
đối với đôi vợ chồng thiện lương từ đầu tới đuôi cũng chưa nghĩ đến là
hai người Mai Phương làm chuyện xấu. Bởi vì hai người ấy thời điểm thông báo không tìm thấy nữ nhi biểu hiện vô cùng đau đớn, bộ dạng kêu trời
trách đất thật quá mức. Hơn nữa bản thân đối với một nhà Mai Phương cũng không tệ, lại là thân nhân. Cho nên đã tìm được tiểu Nhược Vũ hai vợ
chồng cũng không truy cứu hỏi lại nữ nhi.
Trên đường quay về Vân Châu tiểu Cốc
Nhược Vũ luôn nhớ mãi không quên tìm Hiên ca ca. Kết quả luôn bị Tề Hiểu Nhã lòng dạ hiểm độc thừa dịp Mai Bình cùng Cốc Lương Thừa không chú ý hung tợn bác bỏ nói : “Cái gì Tuyên ca ca! Ta còn Tiên ca ca đây! Câm
miệng!” Lại gia tăng thêm, tiểu Cốc Nhược Vũ luôn nói Hiên ca ca có thể
bay, chuyện này đã bị Tề Hiểu Nhã khinh thường giải thích thành tiểu Cốc Nhược Vũ có bệnh. Lại cho rằng tiên nhân từ trên trời bay xuống chơi
đùa cùng bé, còn có thể cười xưng là Tiên ca ca!
Vì thế, theo tuổi tăng lên, trí nhớ nối
khố phai nhạt, lời này lại xứng với dung mạo như thiên nhân kia của
Phượng Hiên. Dần dần, ở trong trí nhớ Cốc Nhược Vũ đã mất bóng dáng
Hiên ca ca, có cũng chỉ là một vị tiên nhân từ phía trên trời bay xuống, một nguời chơi đùa cùng nàng, sẽ cho bé cái bé cần, Tiên ca ca! Mà
miếng ngọc bội kia là liên hệ duy nhất còn lại của bé cùng với Hiên ca
ca, ai cũng không thể xem bí mật.
Thời gian đang dần dần trôi qua, sau khi Phượng Hiên mười lăm tuổi thì vẫn chán ghét tiểu hài tử. Ở trong triều
từng bước thăng chức, chức vụ càng quan trọng thì hắn mỗi ngày đều phải
vội vàng đi tới, đi lui từ trong cung cho đến Phượng phủ, nghĩ làm thế
nào để đoạt lại muội tử, thiết kế làm sao để chiếm thượng phong trong
cuộc chiến ngầm mãnh liệt cùng Lâm thị. Cuộc sống bận rộn làm cho vị kia không có gì ngoài Phượng Vũ. Còn tiểu oa nhi duy nhất có thể khiến hắn
cho rằng đáng yêu dần dần bị chôn vùi trong trí nhớ.
Lần thứ hai gặp lại, đoán là mỏng duyên. Ba lần gặp lại, duyên là vật gì?