Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu
Chương 34 : Bé con về nhà
Ngày đăng: 04:09 20/04/20
Cả một ngày hôm sau Phượng Hiên đều chơi đùa cùng tiểu Cốc Nhược Vũ, có thể hình dung hai người chơi đùa đến
phát cuồng. Phượng Hiên còn dẫn tiểu Cốc Nhược Vũ đi dạo một vòng xem
đường phố náo nhiệt ở Thải Đô, mua cho bé cái này, mua cho bé cái kia,
mà hai người Phượng Tiêu cùng Phượng Địch đáng thương lại ở chủ trạch
sắp xếp hành lý. Tuy đến không lâu, nhưng mà lễ vật Phượng Hiên mang về
cho muội tử bảo bối là được thắng lợi lớn, nhưng những đồ mới của vị
“tân thượng khách” (Cốc Nhược Vũ) kia lại hại hai người chỉ đạo hạ nhân
sắp xếp cả ngày. Đồ vật mới Phượng Hiên vì tiểu Cốc Nhược Vũ mà đặc chế
đã được mang đến, tất nhiên hai gã thị vệ lại thêm việc không đúng phận
sự – đi đến nơi để đồ của Thái tử phi trả lại đồ mà họ đã “tạm mượn” cho tiểu Cốc Nhược Vũ dùng mấy ngày trước.
Thời điểm
sắp đến giờ Tỵ, tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng, Phượng Hiên chỉ để ý ôm
hành lý nhỏ duy nhất của hắn —tiểu Cốc Nhược Vũ, những thứ khác đều giao cho hạ nhân quản lý.
“Giờ Tỵ xuất phát, gặp lại ở trước cửa
phủ của đại trưởng lão sau đó đi ra ngoài phố, biết không?” Phượng Hiên
nói với Phượng Tiêu.
“Chúng ta bay đi, Hiên ca ca, chúng ta
bay đi! Bay đi ăn kẹo đường đi!” tiểu Cốc Nhược Vũ cố gắng dời đi lực
chú ý của Phượng Hiên với Phượng Tiêu, tay nhỏ bé vừa nói vừa vung thể
hiện sự kích động trong đó, cái miệng nhỏ nhắn cười mở ra lộ hai hàng
gạo kê (răng đều), trên gương mặt còn có hai má lúm đồng tiền nhỏ.
Từ ngày bé được “bay” qua ban đêm, bé
nhớ mãi không quên, ngày hôm qua còn quấn lấy Phượng Hiên thi triển
khinh công, “Bay” nhiều lần.
“Được, Được! Chúng ta bay!” Nhìn bé vui vẻ, Phượng Hiên lập tức đáp ứng.
“Nhưng mà thiếu chủ, lập tức sẽ khởi hành. . . . . .” Phượng Địch ra tiếng ngăn cản.
“Chúng ta ở trong phố chờ các ngươi!”
Tiếng nói vừa dứt, Phượng Hiên ôm bảo bối của hắn đã bay không thấy bóng dáng, hai thị vệ lại bị bỏ rơi, nghĩ đến còn phải bẩm báo năm vị trưởng lão mà thiếu chủ nhà hắn tạm thời rời đi trước, hai người nhất thời
nhức đầu.
Đối với tiểu Cốc Nhược Vũ mà nói ban
ngày được Phượng Hiên ôm “Bay” còn sung sướng hơn. Bởi vì từ trên này có thể nhìn thấy nhiều thứ. Bé hưng phấn dọc theo đường đi chỉ cho Phượng
Hiên cái này cái kia, mà ban ngày ban mặt Phượng Hiên tuy là đi trên nóc nhà nhưng tất nhiên không chọn những nơi nhiều người tụ tập, miễn cho
có người ngạc nhiên. Cảm thấy không sai biệt lắm, cũng sắp đến trung tâm đường phố rồi, Phượng Hiên chọn lấy một đường nhỏ liền nhảy xuống.
tai của hắn để kéo. Mà bởi vì chú ý bé con bảo bối bị ôm qua có bị
thương hay không Phượng Hiên nhất thời không bắt bẻ để Mai Bình thực
hiện được. Bởi vậy người chúng ta luôn luôn không dám động năng lực
giống như thiên nhân, chỉ có hắn sửa chữa người chứ không người khác
không chỉnh được hắn (Phượng Hiên)- Phượng Thiếu tông chủ lần đầu tiên
bị người ta đánh. Hơn nữa lại là ở trung tâm phố người tới người đi nhìn thấy được sự kiện xấu hổ như thế.
Ai ui, đau, đau a! Phát hiện lỗ tai mình bị nhéo, Phượng Hiên trong lòng kêu đau lại lo lắng đấy là mẫu thân của bé con, nhẫn nại không có một chưởng đánh ra. Sự thật chứng minh hành
động này của hắn giờ phút này là chính xác, nhiều năm về sau hắn may mắn vạn phần, may mắn mình anh minh như vậy không có ra tay. Nếu không hôm
nay hắn đánh nhạc mẫu đại nhân thì hắn làm sao có thể cưới được nương tử thân ái ?
Mai Bình nào biết được thân phận lợi hại của hắn, giáo huấn cho hắn hết giận mới là quan trọng nhất, tính tình
so với Cốc Lương Thừa nóng nảy hơn nàng quát: “Tiểu tử chết tiệt! Ngươi
cho là chỉ gặp qua một lần còn không biết trộm ở đâu trang phục hoa lệ
giả vờ làm thiếu gia là ta không nhận ra ngươi sao!?” Ta kéo, kéo, kéo!
“Ta không có!”
“Ngươi còn dám nói xạo!” Ta véo, véo, véo!”Hỗn đản! Ngươi trộm một lần không đủ lại vẫn dám lừa gạt một lần nữa!”
“Ta không lừa gạt bé con.” Ôi, hắn oan
a, rõ ràng là hắn cứu bé được không? A, đương nhiên tuy rằng hắn giữ
trong lòng một chút muốn đem tiểu oa nhi chiếm để mình dùng nhưng chuyện này có thể không đáng kể, không đáng kể a!
“Ta lại còn nói xạo!” Ta đá, đá, đá!
Lại bị Mai Bình đá ba phát, từ trước đến nay chỉ lo ăn miếng trả miếng. Lúc này hắn (Phượng Hiên) rất muốn đánh
trả nhưng nhìn thấy tiểu Cốc Nhược Vũ đứng trên mặt đất trợn to ánh mắt
tròn tròn không biết làm sao nhìn bọn họ, bộ dạng kia của bé khiến người đau lòng. Phượng Hiên nhịn xuống trong lòng mặc niệm “nàng ta là nương
của bé con, nàng ta là nương của bé con” cho nên hắn nhẫn! Nụ cười trên mặt hắn vẫn không thay đổi, hơn nữa cố gắng khiến nó nhìn qua thực sự
thành khẩn.
“Ngươi còn dám cợt nhả! Cười cái gì mà
cười!” Thấy nét tươi cười của hắn lại càng tức giận. Mai Bình buông lỗ
tai của Phượng Hiên ra hai tay sửa thành đánh hắn, “Ta xem ngươi còn dám trộm tiểu hài tử của người khác không! Ta xem ngươi còn lừa tiểu hài tử nhà người ta nữa không!” Dừng đánh lại một chút.
Nàng tại sao lại đánh thuận tay như vậy? Tục ngữ nói thân thủ bất đả tiếu kiếm nhân (không ra tay đánh người luôn cười), nàng không phát hiện ra mình cười thành khẩn như vậy sao? Như thế nào
mọi việc hắn đều thuận lợi tươi cười giờ phút này lại không dùng được a! Lại vẫn bị hình dung thành cợt nhả!? Trong lúc nhất thời Phượng Hiên
lần đầu không biết nên ứng đối như thế nào.