Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu
Chương 33 : Đính hôn vui đùa
Ngày đăng: 04:09 20/04/20
Lâm thị đi rồi, năm vị trưởng lão của
Phượng thị cùng Phượng Hiên đi ra Từ Đường. Sau khi thương lượng ở trong chính sảnh của chủ trạch, nhất trí đồng ý đi đến Thiên Khải. Toàn bộ
giao Phượng Hiên sẽ tự mình bẩm báo chân tướng với tông chủ nhà mình.
Đương nhiên, mục đích quan trọng nhất là thương nghị sách lược ứng đối
với việc trở mặt lần này cùng Lâm thị.
Thảo luận
xong tất cả, Phượng Hiên”xoát” hợp cây quạt lại. Bởi vì do nghi thức mà
tạm cách ly cười đến nho nhã lễ độ, ánh mắt liếc về phía đại trưởng lão
nói: “Như vậy, trong lúc năm vị trưởng lão rời khỏi Phượng Châu, việc
lựa chọn người quản lý mọi việc quan trọng trong tộc thì đại trưởng lão
hãy sắp xếp. Bữa tiệc tối lúc đầu an bài sau khi nghi thức xong ở phủ
đại trưởng ta nghĩ cũng hủy bỏ đi! Bận rộn nhiều ngày nói vậy các vị
cũng mệt mỏi rồi, về sớm nghỉ ngơi một chút đi!”
Phượng Vĩnh Diễm lên tiếng trả lời tiếp
nhận nhiệm vụ. Năm người cáo từ. Phượng Hiên đứng dậy. Chính là ý tứ đi
theo sát đến cửa chính sảnh, nhìn theo năm người mà thôi. Năm vị trưởng
lão đi rồi. Phượng Hiên vẫn bảo trì tư thế, đưa lưng về phía đám người
hầu trong chính sảnh, vẫn không nhúc nhích, nụ cười đạm nhã trên mặt kia dần dần mở rộng, xem ra rõ ràng là đang nhảy nhót hoan hô, khuôn mặt
họa thủy bỗng nhiên cười xấu xa. Sự tình đã thực hiện được như ý nguyện, chẳng phải nên vui mừng sao? Nếu không phải từ nhỏ đã bị giáo dục không thể hiển lộ ý nghĩ chân thật, thì Phượng Hiên giờ phút này khẳng định
sẽ bổ nhào trên mặt đất để hoan hô chúc mừng.
Tự mình vụng trộm vui mừng xong, hắn mở
cây quạt ra hiệu để Phượng Địch đuổi kịp, hắn bước chân đi về phía Thu
viện. Bởi vì hủy bỏ tiệc tối, hơn nữa hắn còn chưa dùng qua bữa tối.
Phượng Hiên muốn trở về nhìn xem bé con ăn chưa, chưa ăn thì sẽ cùng ăn.
Phụng mệnh chiếu cố tiểu Cốc Nhược Vũ.
Từ thời khắc bắt đầu chăm sóc bé thần kinh Phượng Tiêu liền buộc chặt
gắt gao, giống như có đại dịch, rất sợ chỉ một cái không đúng, chọc cho
vị thượng khách nhỏ này khóc. Vậy đến lúc đó sẽ đến phiên hắn nên khóc.
Tiểu Cốc Nhược Vũ lúc Phượng Hiên đi
rồi, ngồi ở trên ghế, ngẩng đầu nhỏ lên, mặt không thay đổi nhìn Phượng
Tiêu đứng ở một bên. Một lớn, một nhỏ bốn mắt nhìn nhau, yên tĩnh lan
tràn. Người nho nhỏ nào đó sau khi nhìn chăm chú đến nổi mỗ đại nhân
trong lòng sợ hãi, mới cúi đầu, im ắng chơi đùa với vạt áo của mình. Tuy rằng không biết vạt áo kia có cái gì hay để chơi đùa, nhưng chân cũng
không chịu thua kém như muốn nhũn ra. Phượng Tiêu nhẹ nhàng thở ra, lần
này so với khóc còn tốt hơn. Ai, hắn đường đường là một nam tử hán, làm
sao để chiếu cố tiểu oa nhi a!
Cứ như vậy, sợ thất lễ với tiểu Cốc
Nhược Vũ, Phượng Tiêu tất nhiên sẽ không để cho bé bị khát bị đói. Đợi khi Phượng Hiên trở về, tiểu oa nhi đã sớm dùng qua bữa tối. Điều này
làm cho Phượng Hiên có hơi thất vọng, một người dùng bữa quá cô đơn.
cùng nhau trở lại Thu viện. Phượng Hiên phái tỳ nữ mang tiểu Cốc Nhược
Vũ đi rửa mặt, chuẩn bị để cho bé đi ngủ.
Bé đi rồi, Phượng Tiêu nhịn không được
hỏi Phượng Hiên: “Thiếu chủ, chúng ta về sau không phải gọi bé là Thiếu
tông chủ phu nhân chứ?”
“A?” Phượng Hiên không rõ nhìn hắn.
“Vừa rồi ngài cùng bé hoàn thành nghi thức đính hôn.” Chỉ không có tộc nhân (thành viên trong tộc) ở đây mà thôi.
“Đây chẳng qua chỉ là chơi đùa mà thôi.” Phượng Hiên không cho là thật.
“Ngài còn đem ngọc bội của Thiếu tông chủ phu nhân đưa cho bé!” Đây là mấu chốt trong mấu chốt, Phượng Địch cũng nói xen vào.
“Vậy thì thế nào?” Đính hôn có thể làm
cái gì? Hắn (Phượng Hiên) chán ghét đính hôn. Nghĩ đến phụ thân cùng mẫu thân trước đó còn cùng người khác đính hôn hai lần, kết quả vẫn đổi ý,
kết quả chính là hại đối phương. Cho nên nói đính hôn căn bản không có ý nghĩa gì! Hắn (Phượng Hiên) tương lai muốn kết hôn với nữ tử sẽ trực
tiếp cưới, không cần cái gì đính hôn, lời thề của hắn cả đời chỉ làm một lần, không thay đổi, duy nhất một lần! Hắn chính là cùng chơi đùa với
bé con mà thôi. Hơn nữa, hắn trước kia cũng cùng muội tử bảo bối chơi
trò thành thân. Chẳng lẽ còn có thể thật sao? Thật là! Hắn sao lại có
hai hộ vệ dong dài như thế a? Trong lòng Phượng Hiên không kiên nhẫn,
lại không biểu hiện ở trên mặt. Nhưng hành vi của hắn lộ ra là không
muốn nói tiếp đề tài này.
Tiểu Cốc Nhược Vũ sau khi rửa mặt xong
trở về. Phượng Hiên đã bắt đầu đuổi người: “Đều mệt mỏi cả một ngày rồi, ta lát nữa cũng muốn ngủ, các ngươi hôm nay lui xuống trước đi!” Phượng Hiên ôm tiểu Cốc Nhược Vũ lên giường, đắp chăn cho bé, vỗ nhẹ bé cho bé ngủ.
Lên tiếng trả lời, hai người lui ra.
Trước khi đi mắt nhìn Phượng Hiên đang kiên nhẫn dỗ tiểu oa nhi ngủ.
Bỗng nhiên có loại cảm giác hai người rất xứng đôi. Mặc dù bộ dạng tiểu oa nhi chỉ là thanh tú, dung nhan căn bản kém hơn so với chủ nhân nhà
mình. Nhưng cũng là loại cảm giác vô cùng thích hợp! Thiếu chủ còn chưa
tới tuổi yêu đương, còn tiểu oa nhi này lại tiếp tục ngốc nghếch. Sớm
hay muộn thì thái độ của thiếu chủ đối với bé cũng không giống người
thường, sẽ chuyển biến thành một loại tình cảm khác, trong tâm hai người khẳng định…
Giờ này khắc này, việc hôn nhân tương
lai của nữ nhi nhà mình Cốc Lương Thừa cùng Mai Bình hoàn toàn không
biết. Tương lai luôn muốn cho Thiếu tông chủ nhà mình đính hôn lại bị
chuyện này dằn vặt đến phát điên. Các trưởng lão Phượng thị cũng không
biết. Bọn họ căn bản cũng không biết, không hiểu được hàm ý không coi
đính hôn là thật của Phượng Hiên cùng Tiểu Cốc Nhược Vũ. Hai người theo ý nghĩ nào đó thì cũng là đính hôn rồi! Tiểu oa nhi là người duy nhất
Phượng Hiên cử hành đầy đủ nghi thức đính hôn.