Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu

Chương 40 : Quyết định sai lầm

Ngày đăng: 04:09 20/04/20


Edit: ss gau5555



Beta: Soidaydo



Tuy rằng nổi lên ý niệm đi Vân Châu Nam

Lăng trong đầu, nhưng Phượng hiên vẫn chưa quyết định được ngày. Vẫn là

đem chuyện hôn nhân của muội tử ra lo liệu trước, rồi lo chuyện của mình sau. Hắn cực kì cao hứng chạy đến phòng ngủ của muội tử, báo cho nàng

biết Bích Nhân Hoành tới cầu thân, nhưng phát hiện muội tử không hề cao

hứng như mình nghĩ, trái lại rất giật mình, khuông mặt lộ vẻ khó xử. Sau đó lại thoáng nhìn qua đống vải vụn mà muội tử bảo bối giấu ở phía sau

lúc mình tiến vào, không khỏi liên tưởng đến người nào đó, Phượng hiên

lúc này mới chậm nửa nhịp phát hiện người trong lòng muội tử thích không phải Bích Nhân Hoành, mà là kẻ làm cho mình chán ghét nhất từ trước đến nay, Thánh Thượng Ngự Thiên Lan.



Lần đầu,

trước mặt muội tử, Phượng Hiên thu lại nụ cười, mặt không thay đổi hỏi

người muội tử thích chẳng lẽ là hoàng thượng, sau khi nhìn muội tử ngầm

thừa nhận, Phượng hiên không nói gì đi đến thư phòng. Phượng Hiên ngồi

trước bàn trầm tư nguyên một đêm không ngủ, biểu tình ngầm thừa nhận của muội tử không ngừng luẩn quẩn trong đầu, lại đem chuyện mấy năm nay

Phượng Vũ ở cùng với Ngự Thiên Lan thường xuyên tiếp xúc với nhau nhớ

lại, hai loại ý niệm không ngừng tranh chấp nhau trong lòng. Nếu là vì

hạnh phúc của muội tử, nên gả nàng cho Bích Nhân Hoành mà mình vừa ý,

nếu muốn cho muội tử vui vẻ, nên chọn hoàng thượng. Gả cho hoàng thượng, ắt hẳn phải có lỗi với hảo hữu chí giao (hảo hữu chí giao: bằng hữu

thâm giao) mà khả năng muội tử hạnh phúc cũng rất nhỏ. Nếu gả cho Bích

Nhân Hoành, sẽ đi ngược lại với tâm ý của muội tử!



Suy nghĩ cả đêm, tình yêu thương đối với muội tử của Phượng Hiên đã khiến cho ý niệm muốn hoàn thành tâm ý của

muội tử chiếm thế thượng phong (thượng phong: ưu thế), quyết định trước

tiên đi thăm dò ý tứ của hoàng thượng, chỉ cần hoàng thượng đối với

Phượng Vũ có một chút tình cảm nam nữ, như vậy, người làm ca ca này sẽ

hoàn thành tâm nguyện cho muội tử! Nhìn sắc trời dần sáng ngoài cửa sổ,

Phượng hiên rốt cục cũng quyết định, mà cái quyết định này ngày sau

thiếu chút nữa làm cho hắn hối hận cả đời.



Cùng thời khắc đó, cùng với Phượng hiên

bên này thanh tĩnh, Cốc phủ ở Nam lăng lại vô cùng náo nhiệt. Sắc trời

vừa sáng, bọn người hầu nha hoàn trong phủ đã thức dậy hầu hạ cả gia

đình chủ tử đi du lịch. Cốc gia du lịch, tuyệt đối không có chuyện chỉ

có một nhà ba người Cốc lương Thừa, loại sự tình này từ trước đến nay

tất nhiên không thể thiếu một hàng dài đám thân thích theo đuôi phía

sau. Toàn bộ một nhà ba người ca ca tỷ tỷ của Mai Bình đến đông đủ thôi

thì không nói, đằng này năm nay còn có thêm một nhà Tri phủ đại nhân mới nhậm chức Thôi Nhân Quý. Bởi vì con thứ hai của Mai Phương, Tề Hiểu

Dũng, cưới thiên kim của Tri Phủ, nên xem như là thân thích của Cốc gia. Cũng bởi vì sự kiện này, cái đuôi của Mai phương vểnh lên so với trời

còn cao hơn, bộ dáng giống như nàng mới là chủ nhân Cốc phủ, dáng vẻ đầy kiêu ngạo, thường xuyên vung tay múa chân trông coi việc này, chỉ đạo

việc kia.



Bởi vì mục đích đến là chùa Nam Vân nằm ở vùng ngoại thành Nam Lăng trên núi Nam vân, cách Cốc phủ tương đối xa,

ước chừng mất khoảng một hai canh giờ. Cho nên sau khi tất cả mọi chuyện đều được chuẩn bị xong, mấy chiếc xe ngựa cùng với đội ngũ nhân mã của

đám gia phó hộ vệ mới chịu lên đường đi đến chùa Nam Vân.



“Đại nhân, về sau tiền đồ của Hiểu Dũng

mong được đại nhân chiếu cố nhiều hơn!” Trượng phu của Mai Phương, Tề

Tăng Phú, khuông mặt mập mạp đầy vẻ nịnh nót nói với Thôi Nhân Quý đang

ngồi chung trên một chiếc xe ngựa.



“Đúng vậy, đại nhân, Hiểu Dũng giống như con của ngài, con đường làm quan của nó toàn bộ đều nhờ đại nhân ngài!” Không ngồi trên xe ngựa của nữ quyến, Mai Phương không thèm để ý đến

thể thống mà ngồi trên xe ngựa này, khuông mặt đầy nếp nhăn tươi cười

không khác gì chồng nàng.


mỏi, nhưng chính mình cũng đã mệt mỏi lắm rồi a! Cho nên hắn phải khiến

nàng ghi nhớ lời của hắn, như vậy sau này trước mặt Phượng Hiên hắn đã

có sẵn trong tay một lệnh bài miễn tử a!



Một nhà ba người đều không hiểu được Kỳ

Toán Tử rốt cuộc đang nói cái gì, Mai bình có điểm sốt ruột hỏi: “Đạo

trưởng, đây là ý gì? Uống thuốc tự tử không phải sẽ chết sao? Chẳng lẽ,

chẳng lẽ ông muốn nói nữ nhi của ta sẽ. . . . . .” Tự sát? Mai Bình vẻ

mặt vạn phần sợ hãi.



“Không phải như suy nghĩ của ngài đâu,

thiên kim quý phủ là một người có phúc, cho nên không cần lo lắng, tiểu

thư chỉ cần nhớ kỹ lời nói của bần đạo là tốt rồi.” Kỳ Toán Tử cười nhẹ

nhàng an ủi Mai bình một chút, sau đó quay qua nói với Cốc Nhược Vũ,

“Tiểu thư, thời điểm đau khổ đến tột cùng, cứ chậm rãi đi về phía tây!”



“Đi về phía tây?” Cốc Nhược Vũ lại hỏi xuống.



“Đúng, đi về phía tây, nhớ rõ phải lựa chọn con đường đi đến Thanh châu Lệ Đô để đi trước!”



“Nga, ta đã nhớ kỹ rồi!” Tuy rằng không

rõ ý tứ của vị đạo trưởng nói đến chuyện gì khiến mình thống khổ, còn

cần phải đi xa, nhưng Cốc Nhược Vũ chặt chẽ ghi tạc trong lòng.



Cảm giác cuối hàm nghĩa của mấy câu nói

cuối cùng không tốt, Cốc Lương Thừa cùng Mai Bình muốn mời Kỳ Toán Tử

giải thích rõ ràng một chút, nhưng thấy Kỳ Toán Tử đã muốn đứng dậy,

không có ý định giải đáp lại, trong miệng chỉ nhắc nhớ kĩ một câu nói

rồi chậm rãi đi ra ngoài.



“Duyên tốt trăm năm khó gặp, ngàn năm

khó được lòng si mê; ba kiếp nạn vừa qua, phú quýlặng lẽ tới, ân cừu phu quân trả; tam duyên nhất kết, lưỡng tình tương duyệt định chung thân!

Tốt! Tốt! Tốt!” Nói xong ba cái tốt, ngơ ngẩn nhìn bóng dáng của ông ta, ba người chợt phát hiện đã không thấy Kỳ Toán Tử.



Mai Bình có chút sợ, nói với Cốc lương

thừa: “Lương thừa, chàng nghe thấy không! Nghe ý tứ vừa rồi của đạo sĩ,

Nhược Vũ giống như có ba kiếp nạn! Làm sao bây giờ! Chúng ta nên làm cái gì bây giờ!”



“Đừng nóng vội! Đừng nóng vội! Chúng ta tìm biện pháp, tìm biện pháp!” Trong lòng Cốc Lương Thừa rất lo lắng.



“Cha! Nương! Hai người không cần lo lắng như vậy, đạo trưởng không phải nói nữ nhi là người có phúc sao.” Cốc

Nhược Vũ thấy khuôn mặt lo lắng của cha mẹ, liền an ủi.



“Nhưng mà có ba kiếp. . . . . .” Mai bình lo lắng nói



“Nương ——! Đời người đâu phải luôn thuận buồm xuôi gió? Cho dù cuối cùng mọi chuyện không xảy ra như mong muốn,

nhưng, cuối cùng cũng sẽ qua, cho nên cha mẹ không cần quá lo lắng, hẳn

là nên vui vẻ mới phải, con rể tương lai của hai người là một đại quan

nha!” Cốc Nhược Vũ quyết định nói chút chuyện vui vẻ để dời đi lực chú ý của cha mẹ.



“Cũng đúng, tùy theo ý trời là được rồi!” Cốc lương thừa vỗ vỗ vai Mai bình an ủi.



“Vậy, Lương thừa, chàng cảm thấy trong những người cầu hôn chọn ai có thể tốt nhất?” Mai Bình chuẩn bị chọn con rể .



Vì thế, hai vợ chồng thương lượng đến thương lượng đi, thế nhưng đã đưa ra một quyết định sai lầm, gieo xuốn mầm tai họa