Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu

Chương 59 : Bỏ trốn mất dạng

Ngày đăng: 04:09 20/04/20


Edit: ss gau5555



Beta: Cục Bột Aly



Giống như đôi mắt vẫn luôn hoài niệm

trong lòng, Phượng Hiên không khỏi thấy vật nhớ người mà nhìn không chớp mắt, Cốc Nhược Vũ thấy hắn nhìn về phía mình, vội vàng phản ứng quay

đầu lại, tiếp tục gõ quần áo, dùng công việc để che dấu hoảng loạn trong lòng mình.



Đôi mắt

biến mất khỏi tầm mắt, Phượng Hiên sửng sốt một chút, lập tức định thần

lại, thay đổi tầm mắt nhìn về phía mặt nước, sau đó lâm vào trong ký ức.



Mỗi ngày Cốc Nhược Vũ đều đối mặt với

một khuôn mặt nhỏ nhắn y hệt hắn, nên nàng liếc mắt một cái liền nhận ra Phượng Hiên chính là người năm đó, mặc dù biết hắn chắc chắn sẽ không

nhận ra mình, nhưng dù sao cũng là người đoạt đi lần đầu tiên của mình,

trong lòng của nàng vẫn hiện lên một tia khổ sở.



Đã nhiều năm như vậy, hắn dường như vẫn

không thay đổi, trên mặt vẫn như cũ mang theo vẻ xấu xa như thế, còn kèm theo một nụ cười trào phúng, cuối cùng vẫn làm cho người ta có cảm giác hắn chỉ đứng bên ngoài nhìn mọi thứ, thoải mái, không có một chút cảm

giác thuộc trần gian, lại phối hợp với khuôn mặt tuyệt mỹ kia, thiếu

chút nữa làm cho người ta tưởng nhầm là thần tiên không cẩn thận ngã

xuống nhân gian, uhm, thần tiên hư hỏng! Cảm thấy mình đánh giá hắn rất

đúng, Cốc Nhược Vũ nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng bỏ thêm chữ hư hỏng vào.



Vừa giặt quần áo, Cốc Nhược Vũ vừa thỉnh thoảng liếc trộm Phượng Hiên, không biết tại sao, tuy rằng dáng người

hắn vẫn cao ngất như cũ, khí thế hiên ngang bức người nhưng giờ phút

này, thân ảnh của hắn lại làm cho người ta một loại cảm giác cô đơn bi

thương!



Là ảo giác sao? Cốc Nhược Vũ nghĩ.



“Này, ngươi giặt quần áo xong chưa! ?”

Tiếng gọi đột nhiên dọa Cốc Nhược Vũ nhảy dựng, đương nhiên cùng với

thanh âm còn có động tác, “Gọi ngươi đấy! Người quái dị!”



Bị người ta đẩy một phen xong, Cốc Nhược Vũ vội vàng đứng vững lại, quay đầu nhìn về phía người tới, phát hiện

là nhóm người làm chung lười biếng. Nàng tính tình thiện lương, chỉ chỉ

vào quần áo đã giặt xong ở một bên, giải thích nói: “Quần áo đã giặt

xong để ở trong đó rồi, còn ba cái trong tay ta nữa là xong hết.”



“Cái này chúng ta cầm đi trước, đúng

rồi! Nếu ngươi dám tố cáo với phu nhân quản gia…, ngươi nhất định phải

chết!” Quẳng xuống vài câu độc ác, bọn họ để lại một cái chậu cho Cốc

Nhược Vũ, ôm quần áo khác đi.
giặt, kết quả, ngược lại thành nàng giặt ít nhất, quả là một loại động

vật hiếm có! [Bột: Chị là người mà anh =.=” ]



Nói thầm xong, Phượng Hiên phát hiện ra

mình thế nhưng lại ở đây nhìn nàng, hắn liền dừng bước chân lại, không

nghĩ ra mình đang bị làm sao, muốn xoay người đi, nhưng ánh mắt lại

khống chế không được nhìn về phía nàng, thấy thân thể gầy yếu của nàng,

ánh mắt đỏ hoe, thỉnh thoảng lấy tay chà xát người, trong lòng Phượng

Hiên nảy lên một trận đau lòng.



A? Không đúng! Hắn cũng không phải yêu

thương nàng, hẳn là vì nàng có ánh mắt giống bé con. Hắn đi qua nhìn một chút thôi, tuyệt đối không phải đi an ủi nàng, mà là đi chứng minh mình không phải là kẻ có thể doạ người ta chạy. Sau khi tự tìm cho mình một

lý do hợp lý, Phượng Hiên liền bước chân đi đến chỗ Cốc Nhược Vũ.



Cốc Nhược Vũ sau khi đau lòng xong, lúc

đang phơi quần áo, nàng ở trong lòng mắng Phượng Hiên, đều do hắn, chỉ

biết mỗi lần thấy hắn liền gặp chuyện không tốt! Vừa rồi căng thẳng quá

nên bọ chạy về mà quên không giặt quần áo, kết quả hại nàng bị đại thẩm

quản sự bắt được mắng một trận, không chỉ trở về phải đem quần áo đi

giặt, còn vô duyên vô cớ giặt thêm vài bộ quần áo. Thật vất vả giặt xong trở về, lại bị đại thẩm quản sự giáo huấn một lần, hắn đúng là ôn thần!



Mới vừa ở trong lòng mắng xong, Cốc

Nhược Vũ ngồi xổm xuống từ trong chậu gỗ lấy quần áo đứng lên phơi,

trong tầm mắt lại xuất hiện nhiều hơn một đôi giày, sau đó nàng chậm rãi từ từ ngước đầu lên nhìn, a, y phục này không phải của người nọ mặc đấy sao? Nghĩ vậy, đầu nàng đột nhiên ngẩng lên, nhìn đến Phượng Hiên đang

bày ra khuôn mặt tươi cười, sắc mặt Cốc Nhược Vũ dưới khăn che mặt nháy

mắt đại biến, hắn, hắn tại sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ là đuổi theo nàng đến đây! ?



Ánh mắt kinh ngạc nhìn Phượng Hiên, phút chốc, Cốc Nhược Vũ nhẹ buông tay, nhảy dựng lên lên, bước, bước, bước

lui vài bước, quẹo phải, bỏ chạy! Động tác không hề lộ vẻ dây dưa, mà là gọn gàng linh hoạt.



“Xảy ra. . . . . .” Phượng Hiên định hòa nhã dễ gần đến hỏi thăm, rồi từ từ lựa lời an ủi nhưng hắn chưa nói

xong, thì người nghe đã bỏ chạy đến khi chỉ còn một điểm nhỏ.



Vù ——! Phía sau Phượng Hiên nổi lên một

trận gió lạnh, gân xanh trên trán hắn giật giật, hơi hơi co rúm người

lại, nàng, nàng, nàng, lại chạy! Mình chẳng lẽ là ôn thần sao? Khiến

nàng vừa gặp liền bỏ chạy! Ánh mắt của nàng giống như đang gặp quỷ! Còn

nữa, quần áo nàng vẫn chưa phơi xong, chẳng lẽ chờ bị mắng nữa? Buồn

cười, lòng tốt lại không được báo đáp! Phượng Hiên hắn nếu gặp lại nàng, lại để ý đến lời nói của nàng, liền lấy nàng, cho nàng cùng họ với

mình! Hừ!



Phượng Hiên trong lòng căm giận bất bình, oán hận cầm lấy quần áo trong chậu gỗ kia, phơi lên! [Bột: háhá ]