Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu

Chương 63 : Khó lòng giãi bày

Ngày đăng: 04:09 20/04/20


Edit: ss gau5555



Beta: Cục Bột Aly



Lúc này, các vị trưởng lão nhỉn thấy tôn chủ nhà mình biến mất như không khí trong khách sạn, lại tìm tới tìm

lui, cuối cùng nhất trí cho rằng Phượng hiên đã nhảy xuống hồ Lệ Phiếu

để chạy trốn. Vì thế, phương hướng tìm kiếm Phượng hiên chuyển về hướng

bên hồ.



Thời điểm

Phượng hiên đang ngây ngốc cười ngu xuẩn, một đội ngủ tìm kiếm rất đông

đang đến gần ba người. Nhờ vào công lực thâm hậu nên hắn nghe thấy có

rất nhiều tiếng bước chân, còn kèm theo đó là thanh âm đòi tìm kiếm nơi

này, hắn thầm suy nghĩ một chút, liền ôm lấy Tiểu Cốc Lượng, đưa tay kéo Cốc Nhược Vũ, chạy trốn! Cốc Nhược Vũ không hiểu tại sao lại bị lôi

chạy, tuy rằng không tình nguyện, nhưng nhi tử ở trong tay “Địch quân”,

nàng đành phải đuổi theo.



Đám người Phượng Tiêu thấp thoáng thấy

bóng dáng tôn chủ nhà mình nên đuổi theo, Phượng Hiên dẫn theo một lớn

một nhỏ nên không thể thi triển khinh công, tất nhiên cũng không thể

chạy nhanh, chỉ có thể lừa phía đông nhưng chạy phía tây, trốn tới trốn

lui trong hẻm nhỏ của Lệ Đô, giữa đường còn thường xuyên chạy vào sân

nhà người khác, làm cho nhà người ta gà bay chó nhảy.



Không bao lâu sau, đám người Phượng Tiêu xác thực đã phát hiện ra tung tích của hắn, mắt thấy bọn họ thi triển

khinh công cách mình càng ngày càng gần, có khả năng bị đuổi tới, Phượng hiên vừa chạy vừa quay đầu, cười âm trầm với kẻ đang đi đầu là Phượng

Tiêu, ánh mắt ngầm hạ lệnh: còn không mau dừng lại cho ta, nếu dám đuổi

theo…, lần này không chỉ là cóc, mà bản tôn chủ còn có thể cho gà trống

nhảy lên đầu của ngươi!



Phượng Tiêu đã hậu hạ Phượng hiên nhiều

năm, chẳng khác nào con giun đũa trong bụng của hắn, Phượng Tiêu tự hiểu được nội dung. Lúc này, nghĩ đến bộ dạng ngu ngốc của mình khi có gà

trống trên đỉnh đầu, Phượng Tiêu rất khó không làm cho chân mình dừng

lại, mà Phượng hiên sau khi ra chỉ thị, còn đem tiểu oa nhi trong lòng

hắn quơ qua quơ lại trước mặt, khiến cho tâm phúc bị kích thích gấp bội, nháy mắt, không phụ kỳ vọng của hắn, Phượng Tiêu võ công cao cường

nhưng lại lảo đảo một cái, thiếu chút nữa không ngã xuống. Hắn, hắn, hắn không xong rồi, vừa rồi hắn nhìn thấy cái gì? Trong lồng ngực của Tôn

chủ đang bế một đứa bé giống hệt tôn chủ?!



Phượng hiên lôi kéo Cốc Nhược Vũ, đến

góc thì chuyển hướng sang một bên chạy, mà Phượng tiêu ngừng lại, kinh

sợ một chút, nhưng không quên đưa tay ngăn trở đám người Phượng Địch

đang đuổi theo ở phía sau, trợn mắt nói dối đưa ngón tay chỉ hướng kia

nói: “Chúng ta đuổi bên kia!” .



“Rõ ràng là chạy bên kia, . . . . . .”


Hắn không phải biến thành, mà hắn vốn chính là như vậy mà không phải sao?!



“Thanh danh của ngươi vang xa từ Thượng

Đô ở Phương bắc cho đến tận Lệ Đô nơi này, còn muốn chối cãi hay sao?”

Cốc Nhược Vũ cảm thấy bộ dáng cùng tình huống Phượng hiên hoàn toàn phù

hợp với người trong suy nghĩ của nàng..



Thượng Đô? A! Phượng hiên rốt cuộc biết

Cốc Nhược Vũ nói tới ai rồi, con của Phùng gia ở thủ phủ Thượng Đô kia

vừa vặn được gọi Phùng hiên, nghe nói là thương nhân đệ nhất mỹ nam, là

tên ăn chơi trác táng hàng thật giá thật, thê thiếp vô số, thỉnh thoảng

còn cưỡng đoạt những nữ tử mà mình coi trọng. Năm ngoái, Phùng hiên rốt

cuộc vấp phải tảng đá, muốn dùng chủ ý thấm kém với người cháu họ là

Cung Thi San. Cung Thi San này lại cực kỳ thống hận nam tử có hành vi ba vợ bốn nàng hầu, liền đem một trăm ba mươi hai tặc nhân trong sơn trại

trần truồng treo lên, còn châm chọc nói rằng loại chuyện này nàng còn

dám làm, không những thế, còn tìm biện pháp làm cho Phùng Hiên này trở

nên nghèo nàn với hai bàn tay trắng, làm hại vợ con hắn ly tán, hơn nữa

còn phát lệnh lùng bắt của Cung gia, hạ lệnh tìm được hắn đang đào tẩu,

nhất định phải thiến hắn.



Nguyên bản Phượng hiên còn cảm thấy Cung Thi San tức giận quá mức, muốn chỉ trích nàng chuyện này, đem lệnh lùng bắt thu hồi, nhưng giờ phút này, Phượng hiên cảm thấy Cung Thi San như

vậy còn quá tốt! Thiến hắn còn nhẹ, hẳn là phải giết chết hắn mới đúng,

hại nương tử thân ái của Phượng Hiên hắn hiểu lầm mình, hắn Phượng hiên

sẽ nhớ rõ đem đổi lệnh lùng thành lệnh truy sát !



“Cho rằng bộ dạng của mình đẹp thì hay

lắm sao? Các ngươi những kẻ chỉ biết ỷ vào diện mạo gia thế của mình,

hại người xung quanh, hái hoa ngắt cỏ, cái tên Phượng hiên kia cũng

không khá hơn chút nào, còn hơn ngươi được một bậc, đều không bình

thường. Ngươi hại nữ nhân, còn hắn lại hại nam nhân, thích nam sắc, lại

còn quyến luyến trẻ nhỏ, đáng giận vô cùng!”



Lúc này, Phượng hiên nuốt xuống ý tưởng

giải thích mình là Phượng hiên mà không phải Phùng hiên, hắn phát hiện

ra nếu bây giờ nói hắn là Phượng hiên thì so với việc bị gắn với cái tên Phùng hiên kia còn hỏng bét hơn. Vẫn là chờ hắn lừa được nương tử thân

ái, cưới được về nhà, sau đó mới làm sáng tỏ sự thật là được rồi, bây

giờ còn tiếp tục nhận lời phê bình của nương tử đại nhân, để nàng giáo

huấn cho xong trước đi.



Vì thế, ngồi ở trong viện nhà người ta,

Cốc Nhược Vũ thao thao bất tuyệt huấn phu, tiểu ác ma vô tội ngoan ngoãn ngồi một bên nghe giáo huấn, vô cùng ủ rũ, mà bé trong lòng ngực của

hắn lại vô cùng buồn bực mà nhìn cha mình, nghi ngờ nói: kỳ quái, bộ

dạng của cha nó nhìn đâu có tốt đâu?