Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu
Chương 62 : Cha con họa thủy
Ngày đăng: 04:09 20/04/20
Edit: ss gau5555
Beta: Cục Bột Aly
Nước trên tóc rơi xuống từng giọt lách
tách, cả người Phượng Hiên ướt sũng, bởi vỉ đang bị ướt, lại ôm người
trong lòng, muốn hong khô cũng không có khả năng. Vì thế, ngay sau đó,
hai mẹ con một lớn một nhỏ cũng bị ướt
Bất quá,
Cốc Phượng Vũ cố gắng khóc ra thương tâm cùng khổ sở trong những năm gần đây nên nàng cũng bất chấp loại chuyện nhỏ nhặt này, nàng tiếp tục cố
gắng tạo nên những trận nước lũ trên người Phượng Hiên. Dĩ nhiên, mất đi người mình yêu nay lại tìm được, đây có thể được xem là việc vui cực
lớn, nên Phượng Hiên cũng không để đến việc nhỏ nhặt này, thế nhưng cậu
bé nào đó thì lại rất để ý! Đương nhiên nó để ý không phải chuyện uớt
quần áo, mà là chuyện khác.
Bé nhìn xem bên này, lại nhìn nhìn sang
bên kia, tuy rằng không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng mà bé biết một
chuyện, đó là mẫu thân đang khóc, hơn nữa khóc rất thương tâm! Nghĩ đến
việc mẫu thân lại bị người khác khi dễ, đôi mắt bé đỏ lên, trong lòng
nhận định đầu sỏ gây nên chắc chắn là người vừa đột ngột xuất hiện từ
trong nước này, um, nhìn cũng bình thường!
Có cừu oán không báo không phải Cốc
Lượng, ngay tức khắc, bé cân nhắc tình hình thực thế, tìm phương pháp
tốt nhất để trả thù kẻ đã làm cho mẫu thân khóc. Có! Một tia sáng hiện
ra, bàn tay nhỏ nhắn của bé không chút do dự kéo mái tóc ẩm ướt đang
phân tán của Phượng Hiên, sau đó uy hiếp nói: “Trứng thối, buông mẹ ra!”
Da đầu bỗng nhiên truyền đến một trận
đau đớn, còn kèm theo một âm thanh uy hiếp non nớt của tiểu oa nhi,
trong nháy mắt, bầu không khí bị phá hư không còn chút gì, Cốc Nhược Vũ
ngừng khóc, từ trong lòng Phượng Hiên quay đầu lại nhìn, Phượng Hiên
nhìn theo hướng bàn tay bé nhỏ đang nắm tóc của mình, cùng phiên bản thu nhỏ của chính mình mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
Những lời này vừa nói ra khỏi miệng,
đừng nói đến Phượng Hiên, mà ngay cả tiểu oa nhi chỉ mới hơn hai tuổi
kia cũng hiểu rõ sự thật. Đầu nhỏ cúi thấp, đánh giá đem Phượng Hiên
đang ôm nó trên không trung, đá chân hai cái, ý bảo đem nó đặt xuống.
Phượng Hiên để bé nhìn thẳng vào mình,
lại dỗ nó gọi cha. Tiểu oa nhi nhìn kỹ diện mạo của Phượng Hiên, sau đó
quay đầu nói với Cốc Nhược Vũ một câu: ” Mẹ, mẹ gạt con, cha không có
săn chắc như đại thúc đốn củi cùng đại thúc thị vệ !”
Cốc Nhược Vũ không nói gì nhìn trời,
nàng thật sự có loại dự cảm không tốt, con trai của nàng chỉ sợ không
phân biệt được cái gì gọi là xấu đẹp! Mà Phượng Hiên lại vô cùng buồn
bực, đại thúc đốn củi cùng đại thúc thị vệ là ai? Trên đời này lại có
người đẹp hơn mình sao? Hơn nữa nhi tử trông có vẻ vô cùng coi trọng bọn họ. Lúc này tiểu ác ma trong lòng nhớ kỹ, phải điều tra kỹ hai người
này là ai, cùng nương tử thân ái của hắn có quan hệ gì!
Sau khi phát biểu hết bất mãn của mình,
Tiểu Cốc Lượng lại nhìn về phía Phượng Hiên. Dù sao cũng là máu mủ tình
thâm, nếu là cha ruột của mình, cho dù khuông mặt của cha này không đẹp
giống như trong tưởng tượng, nhưng làm nhi tử không được chê cha xấu, có cha vẫn thấy hài lòng hơn, ngay tức khắc, khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu
oa nhi nở nụ cười sáng lạn, non nớt kêu một tiếng “Cha!” , hai tay vây
quanh cổ Phượng Hiên, khuôn mặt nhỏ nhắn còn chà chả trên mặt Phượng
Hiên.
Nghe thấy con gọi chính mình là cha,
Phượng Hiên cảm động khi được bé ôm, cũng quay lại ôm lấy thân hình nho
nhỏ của con, trong lòng hắn có loại cảm giác rất kỳ quái, lại nhìn Cốc
Nhược Vũ ở bên cạnh, hắn mới biết đó là một loại cảm giác thỏa mãn cùng
hạnh phúc. Lúc này, trên khuông mặt tuyệt mỹ kia lại nở một nụ cười vô
cùng ngu xuẩn, mà Cốc Nhược Vũ lần đầu nhìn thấy loại cười ngu xuẩn này
nên ngay lập tức há hốc mồm!