Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu

Chương 61 : Nhận ra nhau ở bên hồ

Ngày đăng: 04:09 20/04/20


Edit: ss gau5555



Beta: Cục Bột Aly



“Không cho phép kêu!” Phượng Hiên thấp giọng uy hiếp.



Thân thể đang trần truồng tắm rửa, Cốc

Nhược Vũ vội vàng che trên che dưới, thiếu chút nữa đã xấu hổ đến hôn mê bất tỉnh, kết quả Phượng Hiên dĩ nhiên là ngắm trong nước một chút, còn nói một câu: ” yên tâm, ta đối với ngươi không có hứng thú, không phải

chỉ là một miếng thịt trắng bóng sao, muốn mê hoặc ta cũng không dễ

đâu!”



Trong phút

chốc, Đôi mắt của Cốc Nhược Vũ đầy nước vì cảm thấy vô cùng xấu hổ và

giận dữ, tức giận trừng mắt Phượng Hiên ở bên cạnh nàng.



Thấy một đôi mắt tròn tròn lóe nước mắt

nhìn mình chằm chằm, cảm giác quen thuộc nảy lên trong đầu, Phượng Hiên

thốt ra hỏi: ” Chúng ta có phải đã từng gặp nhau không?”



Cốc Nhược Vũ sửng sốt một chút, dùng sức lắc đầu, ô ô mà muốn kêu. Phượng Hiên không buông tay, cho rằng cảm

thấy nàng quen thuộc là vì hôm nay gặp nàng nhiều lần, thoáng nhìn qua

quần áo cùng khăn che mặt đặt ỏ một bên, trách không được nàng dùng khăn che mặt, nguyên lai trên mặt bị thương đến mức bị hủy dung! Phượng Hiên nhớ lại khuông mặt hắn vừa nhìn thấy lúc nãy, không khỏi đồng tình một

chút.



Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập

cửa, kèm theo tiếng la: ” Cốc đại nương, mở cửa ra, chúng ta muốn vào

trong nhìn một chút.” Nói chuyện là thị vệ đại thúc mà Tiểu Cốc Lượng

sùng bái, vừa rồi lục soát tìm người hoá ra là bọn thị vệ canh giữ trong Biệt trang.



Cốc Nhược Vũ muốn gọi cứu mạng, nhưng

Phượng Hiên vội vàng để sát mặt vào tai nàng, nhẹ giọng uy hiếp nói: ”

Nghĩ biện pháp không cho bọn họ tiến vào, nếu không ta liền đem ngươi,

tiền dâm hậu sát( hãm hiếp trước rồi giết)!” Um, nói như vậy hẳn là nàng sẽ sợ .



Nào biết những lời này lại đạt hiệu quả

ngược lại, thiên hạ trong tay càng giãy dụa lợi hại hơn, Phượng Hiên

nhướng hai hàng lông mày, thầm nghĩ nàng thế nhưng mà lại không sợ uy

hiếp của hắn? Trùng hợp trên giường có động tĩnh, Phượng Hiên vừa thấy,

một thiên hạ nho nhỏ đang xoay người vào bên trong, nằm ở trên giường

ngủ rất say, hiển nhiên không có bị đánh thức. Lúc này Phượng Hiên uy

hiếp thêm một câu nữa: ” Không nghe lời, ta liền giết đứa bé kia!” Nói

xong, hắn còn buông tay ra cố ý để cho Cốc Nhược Vũ cho rằng hắn muốn đi giết Tiểu Cốc Lượng ở trên giường.



Quả nhiên như hắn dự định, Cốc Nhược Vũ

cũng không kêu to, mà dùng sức ôm lấy cánh tay của hắn không cho hắn

từng bước tới gần giường. Nhưng kỳ thật Cốc Nhược Vũ không phải sợ hắn

giết Tiểu Cốc lượng, có lẽ là nguyên nhân biết hắn là cha đứa nhỏ, nàng

cũng không có cảm giác hắn sẽ giết người, nàng biết hắn chỉ đang uy hiếp mà thôi, trên thực tế điều nàng lo sợ chính là sợ hắn nhận ra nhi tử.

Cốc Nhược Vũ thấy Phượng Hiên không cử động nữa, liền trả lời bên ngoài

nói: ” Ngụy đại ca sao? Chuyện gì, ta đang tắm rửa!”



Giọng nói của nàng mang theo chút run

run, lộ ra vẻ khẩn trương, nhưng lúc này Ngụy đại ca cho rằng bởi vì

nàng đang tắm lại bị người bên ngoài hù doạ, “Chúng ta đang tìm người,

có ai đi vào phòng của ngươi hay không ?”



Các thị vệ khác định đẩy cửa cùng cửa sổ ra để chứng minh nàng không nói láo, nhưng Ngụy đại ca tin tưởng nàng,

mà các thị vệ khác bởi vì đều là thị vệ trong trang, nên toàn bộ đều

quen biết Cốc Nhược Vũ, đối với khuôn mặt kia của nàng có thể nói, trốn


Cốc Nhược Vũ cười nhìn nhi tử đang sợ

hãi, bộ dạng ngoan ngoãn biết điều. Bỗng nhiên từ trong mặt nước truyền

đến một tiếng “rào rào” , hai mẹ con nhìn qua, phút chốc, đã nhìn thấy

từ trong nước hiện lên một cái đầu tròn, hai mẹ con sợ tới mức đặt mông

ngồi xuống đất, lúc này, hai cặp tròn tròn chống lại một cặp mắt thật

to.



Giọng nói kia bảo hồ nước này lạnh quá,

Phượng Hiên xuất hiện ở mặt nước, nhìn thấy Cốc Nhược Vũ bên hồ, thấy

nàng đang bụm mặt lại, cảm thấy thật hữu duyên, Phượng Hiên hoà ái thân

thiện cười cười nói: ” Sao lại gặp lại ở đây!”



” . . . . . .” Âm, âm hồn bất tán! Đi như thế mà cũng gặp lại sao?!



Nhìn nàng đã bị kinh sợ, Phượng Hiên cảm thấy buồn cười nhìn về phía Tiểu Cốc lượng ở bên cạnh. Ơ? Đứa bé này

sao lại nhìn quen mắt như vậy



Theo tầm mắt của Phượng Hiên, Cốc Nhược

Vũ cũng nhìn sang, a –! Lượng Nhi! Nàng chậm nửa nhịp mà nhớ tới nhi tử

bên người, mở to mắt từ từ nhìn về phía Phượng Hiên, mà Phượng Hiên cũng từ từ nhìn về phía nàng, đồng thời trong đầu suy nghĩ nếu tiểu hài tử

mà thay nữ trang, ăn mặc giống nữ nhân. A! Thì giống như muội tử bảo bối của hắn mấy năm trước!



Cảm thấy ánh mắt Phượng Hiên giống như

là nghĩ ra cái gì đó mà dần dần mở lớn, Cốc Nhược Vũ vội vàng từ trên

đất bò lên, ôm lấy Tiểu Cốc Lượng, nhanh chân chạy dọc theo bờ hồ



Giống như muội tử của hắn, vậy chẳng

phải là cũng giống hắn! ?” Rào rào”, Phượng Hiên vừa nghĩ thông suốt

liền từ trong nước nhảy lên, đứng ở bên bờ hồ, nhìn vào trong mặt nước,

lúc này mới xác nhận đứa trẻ cùng với khuông mặt của mình giống nhau đến nổi như được khắc ra từ một khuông mẫu.



Xoay người nhìn về phía Cốc Nhược Vũ đang chạy trốn, lòng bàn chân của Phượng Hiên đạp một cái, nhanh chóng đuổi theo.



Cốc Nhược Vũ liều mạng chạy về phía

trước, không dám nhìn lại phía sau, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có

người gọi: ” Cốc Nhược Vũ!”



” Hả, chuyện gì! ?” Cốc Nhược Vũ phản xạ có điều kiện mà ngừng lại, quay đầu lên tiếng trả lời, nhìn thấy người

kêu nàng, lúc này liền cứng ngắt thành một khối đá nham thạch.



Trời ạ! Thật là nàng, hóa ra cảm giác

của mình vào đêm qua không hề lầm! Hai tròng mắt của Phượng Hiên khó nén nổi kích động, chậm rãi đi đến trước mặt nàng, đưa tay sờ khuông mặt

đang được che lại của nàng, ánh mắt dần dần đỏ, thanh âm khẽ run, giọng nói mang theo thương yêu hỏi: ” Mấy năm nay. . . . . . Nàng ở nởi nào?” Nghĩ đến cảnh nhà nàng bị thảm biến, mặt của nàng, rồi còn chuyện chưa

lập gia đình đã sinh con, Phượng Hiên lại đau lòng chậm rãi đem nàng ôm

vào trong lòng, ” Trời ạ, mấy năm nay, nàng làm thế nào mà sống được?”

Môi của hắn hôn lên trán của Cốc Nhược Vũ, gắt gao ôm lấy nàng, lập lời thề, ” Ta không bao giờ để nàng chịu khổ một lần nữa!”



Có lẽ là vì thần sắc của Phượng Hiên,

cũng có lẽ là vì ngữ khí của Phượng Hiên, cũng có lẽ là vì ngực của hắn

truyền đến cảm giác an toàn, những đau khổ, sợ hãi, thương tâm cùng chua xót được che dấu trong nhiều năm, rất nhiều cảm xúc chợt xuất hiện

trong lòng, Cốc Nhược Vũ rốt cuộc không khống chế được mà khóc thành

tiếng.



Vì thế, tiểu nữ tử xinh xắn được ôm lớn

tiếng khóc, nam tử cao lớn tuấn dật yên lặng vỗ nhẹ lưng của nàng an ủi, mà bé con bị kẹp ở giữa hai người hết nhìn mẫu thân, lại nhìn người xa

lạ, cảm thấy quen thuộc, không hiểu tại sao lại cảm thấy xúc động.