Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu
Chương 73 : Ân nhân ba lần cứu giúp
Ngày đăng: 04:09 20/04/20
Có vẻ như chỉ có một người thích bôi độc ở trên thân kiếm, cho nên, dù vết thương chồng chất nhưng bọn Phượng
Tiêu không có việc gì, chỉ có một mình Phượng Hiên có độc.
Chỉ cần
dừng lại một chút, liền đổi lấy vô số đao kiếm trực tiếp chém giết,
Phượng Hiên nhanh chóng vận khí, tuy làm tăng tốc độ lan tràn độc tố
trong cơ thể, nhưng lại đồng thời có thể giết chết đối phương, hắn khí
huyết không thuận, làm cho yết hầu xuất hiện một cảm giác ngòn ngọt, một ngụm máu văng lên đi ra ngoài.
Phượng Hiên hắn sống ba mươi hai năm,
chưa từng bị thương đến như vậy, cũng chưa từng chật vật đến như vậy,
nghĩ đến đây, Phượng Hiên liền tức giận, nếu hắn có thể còn sống sót trở ra ngoài, hắn tuyệt đối sẽ khiến cho đôi phụ tử kia đẹp mặt, thấy nương tử thân yêu trong lòng vì thấy hắn hộc máu mà gấp đến độ khóc lên, lúc
này, Phượng Hiên liền tăng thêm tội danh cho đôi phụ tử kia, phải bồi
thường gấp đôi.
Thấy hắn hộc máu, Cốc Nhược Vũ kinh
hoàng, nước mắt trong suốt nhất thời chảy xuống, cầu ông trời trăm ngàn
lần đừng để cho hắn có việc, phát hiện mình có tình cảm đối với hắn,
nàng không thể không thừa nhận cảm giác thống khổ nếu mất đi hắn! Đám
người Phượng Tiêu trở nên sốt ruột, vừa rồi khi đám Hắc y nhân xuất
hiện, bọn họ đã phóng tín hiệu ra ngoài, nhưng đến bây giờ vẫn không
nhìn thấy bóng dáng của Cung Như Tích, số người không ngừng giảm bớt, sợ rằng lần này bọn họ đều phải chết ở trong này .
Độc trong cơ thể lợi hại hơn so với
tưởng tượng của hắn, kẻ địch không ngừng xuất hiện, muốn giết cũng giết
không hết, ngay cả Phượng Hiên đều cảm thấy lần này hắn cũng không còn
hi vọng sống sót. Ít nhất phải bảo vệ cho bé con cùng Lượng nhi sống
sót! Phượng Hiên luyến tiếc nhìn thoáng qua Cốc Nhược Vũ trong lòng,
không để ý nàng lắc đầu, đem nàng lệ rơi đầy mặt đẩy sang Phượng Địch,
còn bản thân liều mạng tấn công, không để ý độc trong cơ thể, bắt đầu ra tay tàn nhẫn nhầm mở con đường máu, còn lại mười tên hộ vệ liều chết
đuổi theo, mười mấy người rốt cuộc cũng có thể tấn công vào điểm yếu của quân địch.
Nhưng mà, Phượng Hiên nhìn về phía đội
nhân mã kia, khắc sâu vào mắt hắn là một nhóm quân trẻ tuổi đang cầm mũi sào đứng ở vị trí quan trọng, diện mạo ưa nhìn, ước chừng mười bảy, tám tuổi. Hắn vừa thấy đám người Phượng Hiên lại đây, bỗng nhiên hứng thú
cầm kiếm trong tay, cao giọng hô: “Xông lên! Xông lên!” Binh lính phía
sau hắn mới đầu hữu khí vô lực, nháy mắt liền thay đổi, mặt lộ vẻ tinh
quang, không còn bộ dạng yếu đuối, rõ ràng là tay nghề đã trải qua bao
nhiêu lần giết chóc trên chiến trường.
Không xong! Là cạm bẫy! Lần đầu tiên,
Phượng Hiên cảm thấy mình đã phán đoán sai lầm, hắn mất mạng còn chưa
tính, nhưng có khả năng sẽ nhận lấy cái chết của thê nhi, trong lòng
không khỏi hối hận, cảm xúc sợ hãi xông lên đầu.
may mắn, được Nguyệt bát chõ mõm vào lại tránh được một kiếp.
Không biết người đến là người phương
nào, nhưng phía sau đã không còn ai đuổi theo, hai gã hộ vệ mang Phượng
Hiên hôn mê bất tỉnh, Phượng Tiêu cùng Phượng Địch phân công che chở mẫu tử hai người Cốc Nhược Vũ, còn lại không đến mười người bọn họ trốn ở
trong một sơn động, ẩn nấp ở bên trong, chuẩn bị chữa thương cho Phượng
Hiên.
Phượng Tiêu đem tiểu oa nhi đặt trên mặt đất, điểm huyệt vị ở bờ vai đang chảy máu của Phượng Hiên, sau đó tìm
tới tìm lui trên người chúa thượng, tìm được Giải Độc Đan mà Hồng Hi
Nghiêu chế tạo, đút vào miệng người, làm cho Phượng Hiên nuốt xuống,
tiếp đó liền suy nghĩ giúp Phượng Hiên vận công chữa thương.
“Để cho ta, đệ cũng bị thương không
nhẹ.” Phượng Địch tiếp nhận, Phượng Tiêu bởi vì sợ làm bị thương Thiếu
tông chủ trong lòng , nên cũng đã trúng không ít kiếm.
Tông chủ đã nuốt Giải Độc đan, độc tố
cũng không còn gì trở ngại, Phượng Tiêu thối lui đến một bên, cảm thấy
yên tâm, lúc này bọn thị vệ cũng đều tự chữa thương.
Cốc Nhược Vũ vẫn chưa hề nhúng tay vào.
nàng chỉ có thể chảy nước mắt ngơ ngác ngồi ở trước mặt Phượng Hiên,
nhìn Phượng Địch giúp Phượng Hiên chữa thương, chờ sau khi hắn hoàn
thành, Cốc Nhược Vũ lập tức tiến lên hỗ trợ giúp Phượng Hiên nằm xuống.
Nhớ đến khuôn mặt luôn tươi cười trước
đây, luôn mặt dày đối với nàng, nay sắc mặt hắn đã trở nên u ám, luôn
không hề tức giận, cặp mắt kia có thể nói, có thể ôn nhu nhìn nàng, nay
đã gắt gao nhắm lại, cảm giác chua xót khổ sở xông lên đầu, Cốc Nhược Vũ cố gắng cắn chặt môi của mình không để cho mình khóc lên, kéo vải lót
xuống, tiếp nhận thuốc của Phượng Địch đưa tới, băng bó vết thương cho
Phượng Hiên.
Càng nhớ lại chuyện vừa rồi càng cảm
thấy sợ hãi, nàng không rảnh đi hỏi vì sao một gã mà nàng cho rằng ăn
chơi trác táng lại biết võ công cao như vậy, cũng không chú ý tới khi
đám người Phượng Tiêu an ủi nàng lại là dùng kính ngữ, xưng hô là phu
nhân, càng không suy nghĩ vừa rồi Phượng Tiêu bọn họ gọi Phượng Hiên là
Chúa thượng, hơn nữa chuyện dọc theo đường đi liều mạng đỡ cho chủ, chỉ
phát hiện mình nguyên lai trong lúc đó đã bất tri bất giác sớm yêu nam
nhân luôn làm cho nàng vui vẻ này, có lẽ tình yêu này, đã được gieo
xuống từ lần đi Ti Đô đó .