Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu

Chương 82 : Thân phận thật sự

Ngày đăng: 04:09 20/04/20


Thân phận thực sự của Phượng hiên quá

mức tôn quý, khiến ba người Cốc gia hoặc kinh sợ hoặc giận, ba người

kinh ngạc nhìn Phượng hiên tạ ơn đứng dậy, thừa lúc bọn họ còn đang ngu

ngơ thì đã đựơc thị nữ bên cạnh nâng dậy mà cũng không biết.



“Tiêu, thu

về cẩn thận!” Tiếp nhận thánh chỉ Phượng hiên cầm thánh chỉ trong tay

giao cho Phượng tiêu một bên, tiếng nói thanh mà lạnh, trong giọng nói

của hắn luôn luôn có thói quen lười biếng.



Bởi vì ngoại nhân chiếm đa số, cho nên

trên mặt Phượng hiên làm sao còn có nụ cười khờ ngốc trước đây, chỉ có

người thân nhất mới có thể thấy tư thái thoải mái đấy của hắn, khôi phục lại thần sắc ngày xưa, trở thành bộ dáng Cốc Nhược Vũ không quen thuộc.



Chỉ thấy dáng người hắn cao ngất so với

ngày xưa nhìn qua càng cao lớn hen, khí thế bức người, màu trăng non

trên áo gấm bây giờ rốt cuộc không giống như trước kia có một chút không thích hợp, mà là nên mặc ở trên người hắn, giống như làm nổi lên khí

chất tôn quý của hắn. Chuyển giao thánh chỉ, mở cây quạt, dao động cây

quạt, mỗi một động tác của hắn đều bình tĩnh, giơ tay nhấc chân là ung

dung tao nhã, giờ này khắc này, Phượng hiên tài trí hơn người hơi thở

không cần che giấu hoặc giả bộ mà phát tán đi ra, cả người hắn giống như vật sáng đứng ở nơi đó, là trung tâm để mọi người quay chung quanh .



“Chúc mừng Phượng đại nhân!” trên mặt Triệu công công chứa đầy nụ cười lấy lòng.



“Ưm, cám ơn Triệu công công, thật là

làm phiền Triệu công công ngài chạy đi xa như vậy một chuyến rồi! Lúc

trước hoàng thượng hạ thánh chỉ mất chức làm phiền Triệu công công chạy

đến Phượng phủ tuyên một lần, nay thánh chỉ phục chức cũng là Triệu công công đến tuyên đọc, lại làm ngài mệt mỏi một chuyến, Phượng mỗ thật sự

là áy náy a!” Trước sau như một tươi cười bí hiểm, mà nụ cười cũng không đạt tới mắt.



Nghe nói thế, Triệu công công nguyên lai đang khom lưng, tay lại có chút run rẩy, cái trán hơi hơi toát mồ hôi

lạnh, cố gắng chống đỡ bộ mặt tươi cười, để cho mình không lộ ra sợ hãi cùng hối hận trong lòng, nói: “Đây là chuyện gì…, đều là việc cần phải

làm, chúng ta trước kia có chuyện gì không phải, kính xin Phượng đại

nhân đại lượng, về sau có chuyện gì cần, ngài chỉ cần nói, chúng ta nhất định sẽ hết sức làm !” Nếu mình biết Phượng hiên sẽ quan phục nguyên

chức, lúc trước tuyệt đối không dám sau khi tuyên đọc thánh chỉ, bày ra

bộ mặt vênh váo tự đắc, thậm chí còn hừ một chút.



Phượng hiên cười mà không nói, nhìn

Triệu công công trong lòng sợ hãi, thời điểm sắp chống đở không nổi mới

nói: “Đường xá xa xôi, nói vậy đoàn người của công công đã mệt chết đi

rồi, để Phượng mỗ phái người mời Triệu công công các người đi nghỉ ngơi

được không?” Cũng không nói đến Triệu công công muốn nghe lời mà nói…,

trong lòng Phượng hiên đối với ông ta rất khinh thường, cái đồ cẩu giậu

đổ bình leo, bây giờ mới biết sợ, chắc chắn đợi sau khi mình trở về Kiền đô, người như vậy rất nhiều, ha ha, tìm ra ai nên được lưu lại, ai nên bị dọn dẹp, đây cũng chính là một trong những mục đích ban đầu lần này

của mình, trở về để chơi!



“Cám ơn Phượng đại nhân, không cần phiền toái như vậy rồi, nếu thánh chỉ đã giao cho ngài, chúng ta tức khắc

phải chạy về Kiền đô.” Nét tươi cười của hắn thật đáng sợ, không biết

mình có phải đã bị hắn xếp vào danh sách chém giết hay không, vẫn là

chạy nhanh trở về bên người hoàng thượng tương đối an toàn, Triệu công

công hơi sợ mà nghĩ.



Sau khi tiễn bước Triệu công công một hàng, Phượng đại trưởng lão vẫn đứng bên cạnh chờ đợi lúc này mới nói chuyện.



“Chúc mừng chúa thượng quan phục nguyên

chức! Ta chờ cung nghênh chúa thượng quay về Kiền Đô!” Phượng đại trưởng lão khom người xuống.



Cung kính nói, mà người theo tới phía sau ông ta cũng cùng kêu lên chúc mừng.



“Đã bái kiến phu nhân chưa?” Đối với

thanh âm chúc mừng của bọn họ, Phượng hiên không có phản ứng gì, ngược


“Mà ta chỉ là một người bình thường.”

Cốc Nhược Vũ nhớ tới bộ dạng của Phượng Hiên vừa rồi, cảm giác không

phải người trần giống như mình, mà có thể bất cứ lúc nào từ bên cạnh

mình biến mất không thấy gì nữa, trong lòng của nàng một sự sợ hãi mất

đi hắn nảy lên, lo được lo mất nàng càng khóc dữ tợn.



Hoá ra đây mới là nguyên nhân nương tử phát hỏa ?



Phượng hiên lập tức hiểu rõ vừa rồi Cốc

Nhược Vũ không phải tức giận hắn giấu thân phận, mà là sợ thân phận này

sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của bọn họ.



“Ngoan, đừng khóc, mặc kệ thân phận của

vi phu là cái gì, ta vẫn là phu quân thân yêu của nàng, chưa bao giờ

thay đổi.” Phượng hiên bắt đầu chân thành mà liệt kê hắn yêu nàng như

thế nào, từ lúc còn nhỏ đem đổ phân cùng nước tiểu cho nàng, đến nàng

của hiện tại. Nói xong Cốc Nhược Vũ dừng khóc, trở nên xấu hổ, cuối cùng là bị Phượng hiên da mặt dày làm cho dở khóc dở cười.



“Nhưng mà thiếp không biết tộc quy của

Phượng thị, thiếp sợ thiếp không phù hợp với thân phận chủ mẫu này.” Rúc vào trong lòng Phượng hiên, Cốc Nhược Vũ càng không ngừng xoắn ngón tay của mình, nhìn ra được nàng vì thân phận bất ngờ ấp đến mà cảm thấy sợ

hãi.



“Đừng sợ, có ta ở đây rồi, không ai dám

yêu cầu nàng phải làm được hoàn mỹ giống như phu nhân tông chủ Phượng

thị truớc đây như vậy, nàng chỉ cần làm chính nàng là tốt rồi!”



“Thật vậy chăng?” Áp lực giảm xuống, Cốc Nhược Vũ cảm thấy yên tâm.



“Đương nhiên là thật sự, nàng chỉ cần

chú ý làm phu nhân tông chủ Cung thị là được rồi, còn Phượng thị thì

không cần phải xen vào!”



“. . . . . .” Cái gì? Cốc Nhược Vũ trừng mắt nhìn Phượng hiên.



“Nương tử trăm ngàn không cần nói cho

người khác biết vi phu cũng là tông chủ Cung thị a!” Xem nhẹ cái nhìn

của nàng, Phượng hiên dặn một câu.



Lam cho nàng bất tỉnh đi! Có một phu quân thân phận hiển hách như vậy, nàng sẽ có áp lực !



“Nương tử, nàng không tức giận nữa chứ?” Người nào đó bắt đầu cười mờ ám.



“Tàm tạm.” Yêu người nam nhân này, nàng muốn tức giận cũng không giận được bao lâu.



“Nương tử, tục ngữ nói, đầu giường ầm ỹ, cuối giường hòa nhau (sàng đầu sảo, sàng vĩ hoà).” Phượng hiên một tay

vung lên, cửa sổ được đóng lại, “Nếu nương tử vừa cùng vi phu đầu giường ầm ĩ một chút, thì bây giờ chúng ta lại đến cuối giường hoà một chút

đi!”



Cái gì? Còn chưa kịp phản đối, môi anh

đào của Cốc Nhược Vũ đã bị Phượng hiên dùng miệng che kín, hắn liền phủ

lên thân nàng, vì thế, ban ngày ban mặt, ở thời điểm tất cả người khác

đều bận rộn chuẩn bị trở về Kiền Đô, thì người nào đó lại chứng minh một chút cùng nương tử thân ái mình không thích nam sắc, buộc lòng phải

cùng nàng, ân ân ái ái một chút.



Cùng thời khắc đó, bên trong Tề phủ ở

Kiền Đô, người Tề gia đang thương lượng làm thế nào thông qua nương tử

của Tề Hiểu Hổ lôi kéo làm quen với tông chủ Phượng Thị sắp quay về Kiền Đô, để tương lai có thể dựa vào hắn mà nhanh thăng quan tiến chức,

không thể biết trước mà nghĩ đến bọn họ lại làm một chuyện ngu xuẩn chui đầu vô lưới.