Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu

Chương 83 : Thủ phủ Tây Bắc

Ngày đăng: 04:09 20/04/20


Cười giống như mèo trộm được thịt,

Phượng hiên thỏa mãn mà hôn nhẹ lên trán của Cốc Nhược Vũ, đem nàng ôm

vào trong ngực, luyến tiếc buông ra. Rúc vào trong lòng ngực của hắn,

Cốc Nhược Vũ như là tôm bị chưng đỏ lên, nàng tưởng tượng tới chuyện vừa rồi hai người tại đây giữa ban ngày làm cái gì, liền không nhịn được mà nóng bừng mặt lên.



“Chúa

thượng.” Ngoài cửa một tiếng gọi khẽ, đoán chừng là biết bên trong đang

làm gì, cho nên thanh âm không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ để cho người

trong phòng nghe thấy, sau đó liền im lặng chờ đợi.



Trời ạ, nàng không còn mặt mũi thấy

người, nào có ai ban ngày ban mặt làm chuyện này, sau khi nghe thấy

thanh âm bên ngoàic, Cốc Nhược Vũ lại càng vùi đầu vào trong ngực Phượng Hiên, trong lòng xấu hổ kêu lên.



“Chuyện gì?” Người nào đó trời sinh da

mặt dày, một chút cũng không cảm thấy gì, đối với hành vi của nương tử

càng lúc càng chui vào trong ngực của mình lại cảm thấy vui mừng, cho

nên ngữ khí hỏi có mang theo ý cười.



“Đều đã chuẩn bị xong, xin hỏi khi nào thì khởi hành.”



“Lập tức, chờ ta mặc. . . . . .” Quần áo, còn chưa nói dứt lời, miệng của Phượng hiên đã bị Cốc Nhược Vũ lấy tay che lên.



Người nam nhân này, e sợ thiên hạ không

biết hắn đang ở trong phòng làm chuyện tốt gì hay sao? Cốc Nhược Vũ ngửa đầu vừa tức vừa thẹn mở lớn mắt tròn nhìn hắn.



Ha ha, tay mềm mại nho nhỏ của nương tử, thật là đáng yêu, “Ba” một chút, Phượng hiên thừa cơ trộm hương, hôn

một cái vào lòng bàn tay của nàng, Cốc Nhược Vũ kinh sợ vội vàng rút tay về, đã thấy người nào đó không chịu buông tha nàng, lại còn cúi đầu nói với nàng: “Nương tử, mắt của nàng cũng thật đáng yêu.” Nói xong, hướng

lên mắt của nàng hôn xuống, lại theo thứ tự từ cái mũi khéo léo của

nàng, đôi môi đỏ hồng, rồi hôn vành tai nhỏ không ngừng, ưm, lại thêm

một hồi nữa tốt lắm, Phượng hiên cứ sắc sắc như vậy mà nghĩ .



Ngoài phòng Phượng tiêu nghe thấy nửa

câu nói của tông chủ nhà hắn, mà không cần nghe nốt đoạn sau, lúc này

phỏng đoán là trong một lúc cũng chưa mặc xong, hắn đành phải sờ sờ cái

mũi đem Thiếu tông chủ chẳng biết lúc nào lại dính tại bên cạnh hắn, ôm

chạy lấy người, nghĩ rằng, tiểu oa nhi không nên nghe thấy cái gì! Mà

đợi Phượng hiên cùng Cốc Nhược Vũ ăn mặc chỉnh tề xong, dĩ nhiên là một

lúc lâu sau. Ra khỏi phòng vẻ mặt Phượng hiên là cảm thấy mỹ mãn, mà bị

hắn nắm tay, Cốc Nhược Vũ chỉ biết cúi thấp đầu đi theo hắn, ngượng

ngùng không thôi, xấu hổ nhìn ánh mắt người khác.



Ngay trong ngày nhận được thánh chỉ đo,

sau khi Phượng hiên cùng Cốc Nhược Vũ thân thân ái ái xong, đội ngũ hộ

tống một nhà năm miệng ăn chậm rãi, quay về Kiền Đô. Trên thánh chỉ chỉ

nói cần hắn tức khắc quay về Kiền Đô, cũng không có quy định khi nào thì đến, cho nên dọc theo đường đi Phượng hiên dẫn Cốc gia du sơn ngoạn

thủy, nếu so với tốc độ bình thường thì chậm hơn vài ngày.


ngoài ý muốn xấu hổ, đến mất mặt, từ mất mặt cuối cùng chuyển thành phẫn nộ.



Trong lòng Bốn người giữ nguyên lửa giận mà đi, nhìn bóng lưng của bọn họ khoé miệng Cung sanh nở nụ cười châm

chọc, nghĩ rằng: đây mới là bắt đầu nho nhỏ nóng người mà thôi, đợi chúa thượng trở về, trò hay mới có thể trình diễn, đến lúc đó bị từng đao

từng đao lăng trì các ngươi, hẳn là sẽ kêu cha gọi mẹ đi!



“Cốc gia Tây Bắc này đang tính cái gì

vậy, không phải chỉ có mấy đồng tiền dơ bẩn sao! ?” Mấy nhà gom lại cùng nhau, Mai phương đối với việc này phát hoả trước tiên. Hai đứa con trai không chịu thua kém, làm cho bà ta mấy năm nay trước mặt người khác

vênh váo tự đắc, cuộc sống giàu có càng làm cho bà ta hình thành thói

quen xa xỉn, chỉ thấy toàn thân bà ta mang đầy đồ trang sức tầm thường,

không có khí chất phu nhân, lại cố gắng làm ra vẻ có khí chất, chẳng ra

cái gì cả, giống như nhà giàu mới nổi.



Theo bà ta mở đầu, lúc này bên trong Tề

gia náo loạn mắng Cốc gia không có mắt nhìn người, làm cho mấy nhà bọn

họ phải khốn khổ, về sau phải đối với vợ chồng kia thật tốt!



“Con đã nói phàm là họ Cốc đều phạm với

chúng ta!” Tề Hiểu Nhã chau lông mày, trở mặt xem thường mà nói. Mấy năm nay nàng ta sinh cho Mai Hiển Diệu ba đứa nhỏ, cuộc sống giàu có hơn,

làm cho nàng ta trở nên mập mạp, dáng người đã sớm không còn hình dạng,

rất thích tính kế, khiến cho năm nay hai mươi lăm tuổi mà nhìn nàng ta

giống như ba mươi.



Những lời này làm cho những người đang

ngồi trên cơ bản đều không tiêu tan, không quá nguyện ý nhớ tới người

Cốc gia, mà gả vào đây Phượng Thiếu Liên không hiểu nhìn sắc mặt của mọi người biến hóa, nghĩ muốn làm cho nhà chống bớt giận, nói: “Mẹ, Cốc gia dám cự tuyệt tướng công bọn họ bái kiến, là do bọn họ không có mắt,

không phải chỉ là thương nhân thôi sao! Tới gần được Vương gia Thừa

tướng, thì cũng chỉ là tạm thời, không cần quá để ý. Con nghe nói, anh

họ con hiện tại đã Tây huyện gần Kiền Đô rồi, vẫn là nghĩ thêm một chút, chuẩn bị sách lược cho thoả đáng. Dù sao, được huynh ấy coi trọng mới

có thể làm được chính sự. Phải biết rằng, trong triều này quan viên lớn

nhỏ, vô luận là ai, đều phải kiêng kị anh họ con ba phần! Một khi tướng

công bọn họ có thể được huynh ấy trọng dụng, vậy đường làm quan sẽ

thông suốt. Đến lúc đó xem những người kia còn dám đối đãi với tướng

công như vậy, tất nhiên lúc đấy là đến phiên chúng ta cho bọn họ biết

tay một chút.” Phượng Thiếu Liên là con gái của người từng là trưởng lão Phượng gia Phượng Trọng Bắc, bởi vì Phượng Trọng Bắc vẫn luôn ủng hộ

Phượng hiên, thậm chí còn mất mạng, nên Phượng hiên đối xử với nhà nàng

cũng không tồi. Mà thêm nữa Phượng hiên đối với anh em họ không bài xích giốgn như huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ, cho nên Phượng Thiếu Liên

tự nhận là do quan hệ với cha của mình, mới có thể khiến cho phu quân

của mình được trọng dụng.



“Đúng, đúng! Vẫn là con dâu nói đúng!”

Mai Phương mặt mày hớn hở, lại vừa lòng vì có thể lấy được người Phượng

thị làm vợ, may mắn không lấy Cốc Nhược Vũ đoản mệnh kia.



Lúc này, người nhà lại cân nhắc mọi việc cho tốt, phương thức hoàn mỹ là trở thành người Phượng hiên coi trọng,

để con đường làm quan càng thêm thuận thông.