Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu

Chương 88 : Ban ngày gặp”Quỷ”

Ngày đăng: 04:10 20/04/20


Edit: ss gau5555



Không may đương nhiên không phải là Cung Thiên Li các nàng, mà là Phượng Thiếu Vân, Thôi Nhân Quý cùng Tề Hiểu

Dũng. Vì sinh nhật của Tề Tăng Phú, mà Phượng hiên đã hao hết tâm tư

chuẩn bị một phần đại lễ vào ngày này, giăng một mẻ lưới bắt ba con cá,

bắt đầu báo thù.



Ngày hôm

sau khi vào triều sớm, đã xuất hiện nhiều bản buộc tội Hộ bộ Thượng thư

Phượng Thiếu Vân kết bè kết cánh, để cho người nhà, là Thôi Nhân Quý

tiền Tri Phủ nam lăng trở thành phủ doãn Kiền Đô mà sử dụng thủ đoạn bất chính hạ độc người tiền nhiệm phủ doãn Kiền Đô, hơn nữa lợi dụng chức

quyền mà bày mưu tính kế cho bản thân.



Trên triều đình, Phượng Thiếu Vân Lực ra sức biện minh với hình bộ thượng thư Hoắc Uy Thâm và các đại thần.

Phượng Trọng Nam cảm thấy không thích hợp, có khi Phượng Thiếu Vân dựa

vào chức Thượng Thư mưu lợi không ít, cũng có lúc hai phụ tử bọn họ có

hành động kết bè kết cánh, nhưng hiện tại toàn bộ mũi nhọ kia chỉ hướng

vào nhi tử, hoàn toàn không nhắc tới mình, hơn nữa, Thôi Nhân Quý kia là ai vậy? Khi nào thì đáng giá mà giết phủ doãn trước kia để cho ông ta

có được vị trí đó? Buồn cười nhất chính là mình sao lại không biết ông

ta biến thành người nhà mình từ lúc nào! ?



“Hoàng thượng, vi thần đã phái người

khám nghiệm tử thi mở hòm quan tài khám nghiệm tử thi, chứng minh phủ

doãn trước đây quả thật là bị hạ độc dẫn đến tử vong, cho nên khi lâm

triều hôm nay thì vi thần mới dám đưa việc này ra, xin Hoàng thượng minh xét!” Hoắc Uy Thâm đúng là một bộ dáng cương trực công chính, hơn nữa

lúc trước buộc tội Phượng hiên cũng là hình dáng công trực như thế, nên

rất được hoàng thượng Ngự Thiên Dương tín nhiệm.



Lời này vừa nói ra, Ngự Thiên Dương vô

cùng giận dữ, lúc này liền hạ chỉ nói : “Hộ bộ Thượng thư Phượng Thiếu

Vân, lấy triều phục quan huy này đi tức khắc, mất chức điều tra, từ hôm

nay phải rời khỏi Kiền Đô, phủ doãn Kiền Đô Thôi Nhân Quý có liên quan

đến, để cho hình bộ thượng thư xét xử, phải nghiêm trị không tha! chức

Hộ bộ Thượng thư tạm thời do hữu Thừa tướng Bích Nhân Hoành kiêm nhiệm!”



Mặc kệ Phượng Thiếu Vân nói tiếp cái gì, hắn chỉ có thể để lại quan huy rời đi, Phượng Trọng Nam chưa kịp nói gì cho hắn, đã thấy Phượng Hiên dùng bộ mặt cực kỳ vô tội nhìn ông ta,

biểu tình kia khiến cho Phượng Trọng Nam phát hỏa. Lúc này Phượng hiên

không chỉ có mạng lớn không chết, lại đột nhiên xuất hiện nhi tử, hơn

nữa diện mạo kia không thể để cho người ta nói là giả ! Mấy ngày nay

mình cùng Thiếu vân đang suy nghĩ làm thế nào để có thể loại bỏ hai mẹ

con kia, không nghĩ tới hắn phái người trông giữ mẫu tử kia, sự tình vẫn chưa có tiến triển gì thì lại nhảy ra việc trọng đại như thế!



Phượng Trọng Nam cảm giác là do Phượng

hiên giở trò quỷ, nhưng lại không dám khẳng định, bởi vì toàn bộ người

của triều đình đều biết Phượng hiên cùng Hoắc Uy Thâm đối đầu với nhau,

hai người gặp mặt ngay cả chào hỏi cũng không làm, kế tiếp, ông âm thầm

suy nghĩ xem làm như thế nào mới có thể để Phượng Thiếu Vân tránh được

kiếp nạn này.



Bích Nhân Hoành nghe thấy để cho hắn

kiêm nhiệm chức Hộ bộ Thượng thư, liền lên tiếng trả lời tiếp chỉ, trong lòng lại bất đắc dĩ thở dài, nhìn về phía Phượng hiên, thấy khóe miệng

hắn nhếch cười, cũng biết là chuyện tốt hắn làm, hại mình mới từ giữa

đống việc lúc kiêm nhiệm Lại bộ Thượng Thư chiếu giải thoát đi ra, lại

lâm vào trong bể khổ mệt nhọc.



Hắn bất đắc dĩ, Phượng hiên lại dương

dương đắc ý, kế tiếp lại chuẩn bị trò chơi thật đặc biệt, hắc hắc,

Phượng Thiếu Vân, sau khi ra khỏi Kiền Đô, trước hết hãy nếm thử mùi vị

bị người đuổi giết đi! Ta sẽ từ từ chiêu đãi ngươi thật tốt!



Hạ triều, Phượng hiên đi vào Lại bộ

không bao lâu, chuyện lúc lâm triều liền được truyền ra, chỉ thấy Tề

Hiểu Hổ cùng Mai Hiển Diệu đã được hắn điều đến Lại bộ nhậm chức sau khi được biết, lập tức đến hỏi hắn về chuyện Thôi Nhân Quý, hai người không hề lo lắng cho Thôi Nhân Quý, mà sợ sẽ liên luỵ đến Tề Hiểu Dũng.




“Mắt trắng!”



“Vô tri!”( không có kiến thức)



“Trên mặt nhiều vết đen như thế chỉ sợ cũng bởi vậy mà ra!”



“Bộ dạng xấu như vậy còn dám xuất môn? Bội phục!”



“Bác nhỏ, bộ dạng xấu không phải lỗi của bà ta !”



“Cháu gái, nhưng xấu như vậy còn ra dọa người là do bà ta không đúng rồi!”



Cung Thiên Li cùng Cung Thi San đứng ở

bên cạnh Cốc Nhược Vũ, miệng kia không dừng lại mà phối hợp chặt chẽ,

hai người kẻ xướng người hoạ ở từng khu vực khác nhau làm cho Mai

phương cùng Tề Hiểu Nhã mặt đỏ lên, lại không nói được một câu nào.



Cốc Nhược Vũ nhìn qua giữa khe hở ở đám

người chưởng quầy trước người mình, thấy hoá ra lại là Mai phương bọn

họ, mày không khỏi nhíu lại, không muốn để cho bọn họ nhìn thấy mình,

liền lôi kéo ống tay áo của Phượng thúy, ý bảo nàng dẫn vài nha hoàn đi đến trước mặt mình, kín đáo che khuất mình.



“Láo xược, gọi chủ tử của các ngươi đi ra, lại bỏ mặc chó nhà mình sủa bậy khắp nơi!”



“Cho dù ta chỉ là mẹ chồng của em họ Lại bộ Thượng Thư, nhưng chỉ cần thế cũng đủ đè nặng các ngươi!”



Lời này vừa nói xong, kiếm trong tay

Cung Thiên Li cùng Cung Thi San thiếu chút nữa ra khỏi vỏ, muốn chém hai mẹ con kiêu ngạo này, nhưng bởi vì nghĩ đến Phượng hiên nghiêm lệnh cấm bọn họ chõ mõm cùng gây chuyện, đành phải nhịn xuống.



Mai Phương cùng Tề Hiểu Nhã sao lại chịu bỏ qua, cãi nhau sao có thể thua người, khí thế của mình làm sao có thể bị người khác áp đảo, chỉ thấy Tề Hiểu Nhã kia vọt tới trước mặt đám

người chưởng quầy đang che Cốc Nhược Vũ, đưa tay kéo bọn họ ra, nhìn

thấy Phượng thúy các nàng, lại đưa tay lôi đám người Phượng thúy, làm

cho Phượng thúy không đứng vững thiếu chút nữa đụng vào Cốc Nhược Vũ

mang bầu phía sau.



Cung Thiên Li cùng Cung Thi San lập tức

sợ tới mức biến sắc, sau đó ra tay đỡ lấy Phượng thúy, Phượng thúy cùng

Cung Thiên Li lập tức hỏi Cốc Nhược Vũ có bị đụng vào đâu hay không, mà

Cung Thi San liền tát một cái vào mặt Tề Hiểu Nhã .



“Ta không sao.” Cốc Nhược Vũ nhẹ nhàng

trấn an mấy người bị sợ, sau đó trước mặt nàng không có ai che đậy, hợp

thời ngẩng đầu cùng đối mặt với người bị đánh, đang muốn trả lại – Tề

Hiểu Nhã.



“Ngươi, ngươi, ngươi. . . . . .” Thấy

khuôn mặt đã lâu không gặp, thậm chí thỉnh thoảng còn hại nàng gặp ác

mộng, người xuất hiện trước mặt mình mặt ngoài giống như đúc Cốc Nhược

Vũ lúc mười bảy tuổi, Tề Hiểu Nhã chậm rãi mở lớn mắt, kinh hãi thở gấp

vài cái, sau đó thét chói tai ra tiếng, “A ——!”



“Hiểu nhã, làm sao vậy!” Đằng sau đi lên Mai phương đang muốn giúp trút giận hộ nữ nhi bị đánh, lại nghe thấy

tiếng kêu kinh ngạc của nữ nhi, nhìn sang Cốc Nhược Vũ, không khỏi thốt

ra, “Các ngươi không phải nói nàng ta đã chết sao?”



“A ——! Quỷ a ——!” Tề Hiểu Nhã chân như nhũn ra, sau khi kêu xong là lộn nhào trốn ra khỏi cửa hàng.



“Quỷ, quỷ, quỷ! ?” Mai phương kinh ngạc nhìn Cốc Nhược Vũ, tiếp theo cả người cũng phát run theo sát trốn ra khỏi cửa hàng vải.



Hai người như là ban ngày thấy ma

nghiêng ngả lảo đảo, chạy trối chết, cảm giác của “Quỷ” kia thật bất đắc dĩ, không biết nói gì.