Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu
Chương 89 : Oan gia ngõ hẹp
Ngày đăng: 04:10 20/04/20
Đám người Cung Thiên Li đi theo Cốc Nhược Vũ bất đắc dĩ trầm mặc một hồi, sau đó tiếng cười lớn ầm ầm vang lên.
“Ha ha ha! Cháu có nhìn thấy vẻ mặt của
nàng ta không!” Cung Thiên Li cười quá mức khoa trương, ban ngày ban mặt làm gì có quỷ, có thể thấy làm việc trái với lương tâm thì đúng hơn.
“Tuyệt với
ngoạn mục, có cơ hội có thể thưởng thức lại một lần nữa thì tốt.” Cung
Thi San lạnh lùng khóe miệng nhịn không được hơi nhếch cười một chút, có phần tiếc nuối màn trình diễn gây cười kia quá mức ngắn ngủi.
“Phu nhân, ngài không có sao chứ!” Phượng Thúy sau khi cười đủ, nín cười, hỏi Cốc Nhược Vũ.
“Ưh, ta không sao.” Cốc Nhược Vũ tiếp
tục chuyên tâm chọn vải, sau khi chọn lấy vài miếng, liền sai người mua
lại, sau đó đứng dậy muốn đi, “Ta muốn đi ra bên ngoài xem, không ngồi
kiệu .”
“Dạ!”
Vì thế, Cung Thiên Li các nàng cùng Cốc
Nhược Vũ chậm rãi dạo tả phố náo nhiệt. Thấy đoàn người các nàng đông
đảo, cùng bộ dáng phu nhân nhà giàu kia của Cốc Nhược Vũ, làm cho người
đi đường không khỏi tự chủ nhường đường. Thấy cái gì đó mới lạ, thì ba
người Cung Thiên Li cùng Cung Thi San, còn có Phượng thúy líu ríu giảng giải cho nàng. Qua một chuyến đi dạo, Cốc Nhược Vũ thu hoạch không nhỏ, mua cho Phượng hiên, nhi tử, còn có cha mẹ cùng nàng không ít đồ, còn
mua vài đồ chơi nhỏ mà Cung Thiên Li các nàng thích đưa cho các nàng.
Vui vẻ che kín sự việc xen giữa vừa mới phát sinh, Cốc Nhược Vũ đã đem
chuyện gặp Tề Hiểu Nhã vất ra sau đầu.
“Chúng ta đi đến Phú Tụ Lai trước chờ
cha mẹ ta đi!” Cốc Nhược Vũ cảm thấy có chút mệt mỏi, tuy nói đi dạo
trên đường, nhưng mấy lần nàng cũng ngồi trở lại bên trong kiệu, dù sao
cũng là phụ nữ có thai, đi dạo thời gian dài như vậy, cũng đói bụng.
“Dạ” nhìn ra mặt nàng lộ vẻ mỏi mệt, Phượng thúy đưa tay đỡ nàng, ra hiệu cho kiệu đi lại đây, để cho Cốc Nhược Vũ ngồi xuống.
Cỗ kiệu này vừa đến Phú Tụ Lai, tiểu nhị mắt sắc, thấy người quí phái dừng ở trước cửa, thầm nghĩ hôm nay buôn
bán thật sự náo nhiệt hen so với những ngày trước, đáng tiếc đã hết chỗ. Hắn lập tức đón chào, nở nụ cười chuyên nghiệp, vẻ mặt tiếc nuối cúi
người nói: “Chư vị khách quan, ngại quá, hôm nay bổn lâu đã hết chỗ.”
“Chúng ta có dự định vị trí.” Cung Thi San lạnh nhạt, thiếu chút nữa không làm tiểu nhị đông lạnh .
“A? Chuyện này, còn vài bàn nhưng sáng nay Lại bộ Phượng đại nhân đã phái người đến đây đặt . . . . . .”
Phượng thúy không nói chuyện, trực tiếp
đem ống tay áo có thêu gia huy của Phượng thị sáng người đến trước mặt
hắn. Tiểu nhị lập tức hiểu được người đến là ai, vội vàng xin lỗi, đưa
đoàn người Cốc Nhược Vũ nghênh tiến vào trong lầu.
“Lầu hai đã được người bao hết để mừng
Người một nhà hơn nữa Cung Thiên Li hai người thường xuyên cười đùa nói chuyện, bữa cơm này ăn thật sự ngon miệng.
Trong lòng Cung Thiên Li kỳ thật vẫn tò
mò về bộ dạng giống như gặp quỷ vừa rồi của Tề Hiểu Nhã, rốt cục vào lúc cuối cùng vẫn hỏi lên.
Cốc Lương Thừa cùng Cốc Nhược Vũ không
muốn nhiều lời, nhưng Mai bình nghe nhắc tới thân thích kia của nhà mình lại tức giận, không muốn báo thù là một chuyện, nếu có người đề cập
tới, nói ra mắng mỏ cho hết giận bà vẫn rất nguyện ý, vì thế, chuyện
phát sinh năm đó từ đầu tới đuôi nói cho rõ ràng.
“Quả thực chính là vô liêm sỉ!” Cung
Thiên Li tức giận bất bình, sớm biết thế lúc trước đã bắt lấy ba huynh
muội bọn họ rồi sau đó làm thịt.
“Giết bọn họ!” Cung Thi San càng rõ
ràng, ghét ác như cừu ( ghét tội ác như kẻ thù của mình) chuôi kiếm
trong tay nàng cũng giật giật theo, làm cho mũi kiếm lộ ra một chút, nếu những người nhà kia đều ở đây, nàng cam đoan sẽ cho bảo kiếm thân ái
của mình ăn no.
“Quên đi, oan oan tương báo, đến khi nào mới giải quyết xong. Nay một nhà chúng ta có thể đoàn viên, nhân duyên
của Nhược Vũ cũng không tồi, ông trời đãi chúng ta không tệ, như vậy là
được rồi, không lui tới với bọn họ là tốt rồi.” Là người hiền lành Cốc
lương thừa thành tâm nói.
Cốc Nhược Vũ ở một bên cũng gật đầu đồng ý, đề nghị: “Cha, mẹ, ăn đã không còn sai biệt lắm, chúng ta đi thôi!”
Mặc kệ đám người Cung Thiên Li tức giận
như nào, muốn giúp báo thù, nhưng ba người Cốc gia không coi trọng
chuyện trả thù kia, đứng dậy chạy lấy người. Lúc này một nhà ba người
gặp mặt kẻ thù nhưng không giống như lẽ thường khiến cho người ta đỏ mặt một chút, đành phải để cho người khác đến hỗ trợ.
Vì thế, lúc cuối cùng, thời điểm Cốc
Nhược Vũ nói chuyện, chỉ thấy Tề gia tiễn bước tân khách, cũng ăn xong
rồi, đám người Mai gia cũng đúng lúc đi tới gần cửa tửu lâu, còn vừa vặn nghe thấy được câu cuối cùng kia của Cốc Nhược Vũ, thấy bọn họ đứng
dậy.
Hai bên tầm mắt chống lại, sửng sốt,
trầm mặc không tiếng động. Một bên Mai bình cảm thấy xui xẻo, làm như
nào lại khéo như vậy gặp người không muốn gặp, mà người Mai phương một
bên tầm mắt lại không ngừng ở trên ba người Cốc gia dò xét, một người có thể nói là bất ngờ gặp bộ dạng giống như Cốc Nhược Vũ, hơn nữa còn có
Cốc Lương Thừa cùng Mai bình, trên đời này nào có người lại giống hệt ba người Cốc gia, cũng mới vừa rồi, người nhỏ kia còn gọi hai lão là cha
cùng mẹ?
Thật, sự nhìn, thấy quỷ, rồi! Rõ ràng ba người đã chết làm sao có thể xuất hiện ở nơi này! ? người Tề gia biến sắc.
Oan, gia, ngõ, hẹp! Những người chán ghét không muốn nhìn thấy làm sao đều ở trong này! ? người Cốc gia nhíu mày