Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu
Chương 92 : Kết cục của cha vợ
Ngày đăng: 04:10 20/04/20
“Phượng đại nhân, chuyện này, là vì sao? Hạ quan, có đắc tội, với ngài, làm cho ngài, tức giận như thế, ngài,
ngài chỉ ra a! Hạ quan nhất định chịu nhận lỗi!” Thiếu chút nữa đau đến
ngất đi Thôi Nhân Quý hiểu được tai ương vào trong lao lần này tuyệt đối là bởi vì không rõ nguyên nhân mà đắc tội với Phượng hiên. Vậy tin đồn
trong triều Phượng hiên đối đầu cùng với Hoắc uy thâm giờ phút này xem
ra lại sai, chỉ thấy Hoắc uy thâm kia từ đầu tới đuôi không hề phản đối
hành vi của Phượng hiên, Phượng hiên căn bản vẫn đứng ở vị trí chủ đạo.
Lúc này người trong ngục không nhiều lắm, chỉ sợ đều là tâm phúc của hai người .
“Phượng đại nhân, ta, ta là, thân thích a, ngài ! Thôi Nhân Quý đắc tội với ngài,
không liên quan, chuyện của ta, cầu ngài vì Thiếu Liên, mở một con
đường, bỏ qua cho tiểu nhân đi!” Nhịn đau, Tề Hiểu Dũng cầu xin tha thứ, trong lòng mơ hồ cảm thấy có liên quan đến đứa trẻ kia, nhưng đứa trẻ
kia là ai? Hắn lại không biết!
Phượng hiên mắt điếc tai ngơ, ngồi trở
lại trên ghế. Phượng địch không biết từ đâu lấy ra một bàn cờ, đặt lên
bàn. Hoắc uy thâm sau khi nói với thuộc hạ một câu từ từ dụng hình với
bọn họ, liền cùng Phượng hiên đánh cờ, hai người đem tiếng kêu thảm
thiết của hai người Tề, Thôi không dứt bên tai cho rằng đang nghe nhạc
Thôi, Tề hai người sợ tới mức liên tục
cầu xin tha thứ, nhưng không làm được chuyện gì, hai người từ từ lãnh
hội các loại phương pháp dụng hình trong nhà lao, trên quá trình đã ngất đi không biết bao nhiêu lần.
Lại một lần nữa ngất đi Tề Hiểu Dũng lại bị nước lạnh cứu tỉnh dậy, hắn có cảm giác thời gian dài giống như một
triều đại vậy, chẳng biết lúc nào mới đến cuối cùng. Rốt cuộc hắn tại
sao lại gặp tai hoạ như vậy? Đây là mộng mới đúng! Hắn giãy dụa nâng mí
mất lên muốn nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, nhận rõ cảnh trong mơ cùng sự thật.
Phượng Hiên không biết từ lúc nào đã
chơi xong cờ đi tới khi nụ cười kia của hắn khắc sâu vào mi mắt cùng với những đau đớn trên người không ngừng làm cho Tề Hiểu Dũng tuyệt vọng
phát hiện giờ phút này rốt cuộc là sự thật.
“Biết đây là cái gì không?” Phượng hiên từ trong rất nhiều dụng hình cầm lấy một cái, quơ quơ ở trước mắt Tề Hiểu Dũng.
Thấy Tề Hiểu Dũng lắc lắc đầu, Phượng
hiên ra vẻ có lòng tốt giải đáp cho hắn: “Đây là dụng cụ dùng để tuốt
đầu lưỡi, đưa nó nhét vào trong miệng của ngươi, kẹp lại, rồi nhéo một
cái, kéo!” Hắn vừa nói vừa kèm theo động tác giải thích, buồn cười nhìn
Tề Hiểu Dũng vẻ mặt đang từ mê man biến thành hoảng sợ, dùng sức lắc
đầu.
“ừm, vậy đơn giản, không muốn chịu mà
nói…, chỉ cần ông ở đây chịu nhận tội trên thư này, ấn tay là được rồi.” Phượng hiên phái người cầm thư nhận tội đã sớm viết xong đến trước mặt
ông ta.
Thôi Nhân Quý lộ vẻ do dự, nếu như nhận tội, thì phải chịu lưu đày, tất cả sự nghiệp của ông ta coi như xong!
“Ai, vừa không muốn uống chén thuốc kia, cũng không muốn nhận tội, vậy xem ra ông là muốn dùng hình cụ kia rồi!” Phượng hiên chỉ vào hình cụ cắt lưỡi , tiếc nuối nhìn Thôi Nhân Quý,
Thôi Nhân Quý sợ tới mức vội nói không phải, sau đó ngoan ngoãn mà ấn
dấu tay.
Cầm qua thư nhận tội, Phượng hiên rất
hài lòng đem nó ném cho Hoắc uy thâm, nói: “Thẩm vấn những ngươi khác,
ngươi tự mình làm đi! Sau khi đã nhận tội, thì nên bẩm báo như thế nào,
yêu cầu Hoàng thượng xử phạt như thế nào, ngươi đều rõ rồi chứ?”
“Đúng vậy. Phượng thiếu vân cùng đám
người Thôi Nhân Quý kết bè kết cánh, mưu hại phủ doãn Kiền Đô trước đây, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, đám người Thôi Nhân Quý đã thú nhận,
toàn bộ gia dản đều nộp lên trên, toàn bộ người nhà lưu đày đến biên
cảnh phía tây. Trong đó, con rể Thôi Nhân Quý Tề Hiểu Dũng dù chưa tham
dự, nhưng đã mượn thế lực của Thôi Nhân Quý lên tới Lễ bộ lang trung, cố ý chốn tránh trách nhiệm, vĩnh không còn nữa dùng. Về phần tiền Hộ bộ
Thượng thư Phượng Thiếu Vân, bởi vì là người trong lục đại gia tộc
Phượng thị, dựa theo luật lệ tiên hoàng định ta từ thời khai quốc, tội
hành thích vua làm trái hoặc thông đồng với địch phản quốc, lại từ tông
chủ trong tộc xử trí!”
“Ừm, tốt lắm, ngày mai đem Tề Hiểu Dũng
trở về, mặt khác, đừng quên tịch thu gia sản của Thôi gia, còn sản
nghiệp của Thôi gia ở Nam lăng cũng đừng báo cáo.”
“Đúng vậy, ta sẽ đem toàn bộ nhà, cửa hàng khế đất đều giao cho ngài .”
“Ừm.” Phượng hiên gật gật đầu, cuối cùng nói một câu làm cho Thôi Nhân Quý rất muốn bất tỉnh …, “Đừng quên đem
chén thuốc kia đút cho ông ta uống, miễn cho miệng lưỡi nói ra ngoài!”
Sau khi nói xong, mặc kệ Thôi Nhân Quý
cầu xin tha thứ như thế nào, kêu như thế nào, vẫn bị người cho uống
thuốc, mà Phượng hiên dẫn theo Phượng địch chạy lấy người.