Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu
Chương 98 : Ác giả ác báo
Ngày đăng: 04:10 20/04/20
Trong địa lao, một tờ giấy đặt ở trước
mặt Tề Hiểu Hổ, thành công làm cho hắn dừng động tác giãy dụa, cùng với
thanh âm đang cầu xin tha thứ của hắn cũng biến mất. Chữ viết trên tờ
giấy kia thanh tú tinh tế, nội dung đơn giản, giống như tiêu đề của nó – Hưu thư. Điều duy nhất không bình thường chính là người bị hưu là hắn – một nam nhân.
Nhìn chỗ kí tên, Tề Hiểu Hổ không dám tin mở to hai mắt, nhìn Phượng Thiếu Liên
đang đứng bên cạnh Phượng Thuần, lời chất vấn còn chưa kịp ra, đã nghe
thấy Phượng Hiên cười khẽ một tiếng, không quan tâm đến sự tức giận của
Tề Hiểu Hổ, nói với Phượng Thiếu Liên cùng Phượng Thuần: “Ba ngày sau sẽ cử hành hôn lễ cho hai ngươi, thế nào?”
Phượng Thiếu Liên mừng rỡ, đỏ mặt vụng
trộm nhìn Phượng Thuần, mà Phượng Thuần mặt luôn luôn không có chút thay đổi giờ phút này cũng ửng đỏ, lắp bắp trả lời: “Tạ… tạ ơn chúa thượng!”
“Ha ha, không cần khách khí! Người
chướng mắt mất, người có tình sẽ thành thân thuộc, là chuyện làm cho
người vui vẻ! Địch, chuyện ta kêu ngươi làm đã chuẩn bị xong chưa?” –
Phượng Hiên liếc qua người chướng mắt kia.
“Trừ bỏ thiếp cưới chưa phát ra ngoài thì tất cả thứ khác đã chuẩn bị xong.”
“Tốt lắm, ngày mai đem thiếp cưới phát
ra ngoài, ta muốn làm cho người em họ này nở mày nở mặt gả đi ra ngoài.” – Càng không muốn Phượng Thiếu Liên lo lắng chuyện gả cho người trước,
Phượng Hiên muốn đem tiệc cưới này tổ chức thật lớn, hơn nữa chuẩn bị
giới thiệu phu nhân của Phượng Hiên hắn ra ngoài. “Nhớ rõ phải mời hết
hai gia đình nhà phu nhân đến, một người cũng đừng bỏ sót!” – Nhân vật
mấu chốt không thể để thiếu! Bởi vì hắn có một đại lễ muốn đưa cho Tề
Hiểu Nhã!
“Dạ!”
Nghe thấy chuyện này, Tề Hiểu Hổ cảm
thấy phát run, một nữ tử lại không hợp cấp bậc lễ nghĩa mà muốn hưu hắn
đường đường đại trượng phu đã không nói, lại còn không biết liêm sỉ ba
ngày sau đã gả cho người khác! Hắn nhịn không được nhìn về phía Phượng
Thiếu Liên mắng: “Tiện nhân!” – Còn chuyện Phượng Thiếu Liên khẳng định
đã biết Cốc Nhược Vũ chính là phu nhân Phượng Hiên, nàng ta không chỉ
giấu diếm không nói, mà còn lập kế hoạch với mình, Tề Hiểu Hổ lại hận
không thể bóp chết Phượng Thiếu Liên, thật đáng tiếc hắn hiện tại không
nhúc nhích được, vì thế, tiếng chửi bậy giống như xuất khẩu thành thơ
vang lên ở trong lao.
út của Tề Hiểu Hổ xuống.
Mắt lạnh nhìn Tề Hiểu Hổ hoảng sợ đau
đớn, Phượng Hiên sai người cầm máu cho hắn, sau đó khóa cửa nhà lao lại, mang người rời khỏi nơi này.
Phượng Hiên không có đem tâm tư đặt ở
trên người Tề Hiểu Hổ bao nhiêu, hắn nhớ tới chuyện Cốc Nhược Vũ lúc
trước bị té ngã không biết có bị thương ở đâu không, tức giận, ra địa
lao, liền vội vàng quay về phòng ngủ của mình.
Đợi sau khi hắn trở về, Tiểu Cốc Lượng
đã được Cốc Nhược Vũ dỗ đang ngủ, mà Cốc Nhược Vũ còn đang chờ hắn. Vừa
mới máu lạnh xong nhưng đối mặt với nương tử thân ái, Phượng Hiên làm
sao còn có sát khí, hoàn toàn là một bộ dạng ôn nhu đau lòng. Yêu cầu
kiểm tra trên người nàng có vết thương không. Hắn thật cẩn thận giúp
nàng thoa thuốc lên vết thương trên tay trên đùi, bởi vì quyết định độc
đoán của hắn làm cho nương tử thân ái nhận lấy đả thương “nặng”, bởi vậy chờ cho thương thế này tốt lên mới thôi, cũng không chuẩn nàng xuống
dưới, muốn đi dạo, chỉ có thể mang đi. Quyết định này làm cho Cốc Nhược
Vũ trán rơi đầy hắc tuyến, muốn kháng nghị lại không có hiệu quả, bởi vì một vị đại trượng phu lại nước mắt lưng tròng, tuy nói nước mắt kia làm thế nào cũng không rơi xuống, nhưng đối phó với nương tử thân ái của
hắn như vậy cũng đủ!
Về phần chuyện Tề Hiểu Hổ, Phượng Hiên
chỉ báo cho Cốc Nhược Vũ biết, hắn bị đưa vào trong lao rồi, không nói
đó là lao trong phủ nhà mình, mà để cho nàng nghĩ rằng đó là trong lao
của quan phủ.
Bởi vậy, Cốc Nhược Vũ càng sẽ không biết sau khi Phượng Hiên rời khỏi địa lao, thì toàn bộ đèn trên vách tường
địa lao kia đều bị tắt, Tề Hiểu Hổ lâm vào trong bóng đêm. Từ đó trở
đi, hắn chỉ có thể dựa vào cái cửa sổ nhỏ duy nhất trong đại lao kia để
phán đoán canh giờ. Mỗi ngày ba bữa cũng có người đưa món ngon đến, đáng tiếc không phải cho hắn, mà đều là cho chó ăn. Hắn từ đó thật cách biệt với trước đây, mỗi ngày chỉ có thể ăn chút đồ ăn lạnh để duy trì tính
mạng đến mức độ giới hạn.
Thời gian đối với hắn mà nói, trở nên
chậm chạp mà dài dằng dặc. Cả người đau đớn không nói, mà nơi riêng tư
mỗi ngày đều đau ngứa một lần, đáng sợ hơn chính là thân thể hắn mỗi
ngày đều bị cắt một chút. Hai phương diện sinh lý lẫn tâm lý đều bị dày
vò, làm cho hắn rất muốn kết thúc tính mạng của mình, nhưng mà, đau đớn
làm cho hắn không thể làm gì được, chứ đừng nói đến tự sát. Cuộc sống,
từ đó… sống không bằng chết!