Xem Chim Không Anh

Chương 47 : Anh không cần nhớ tới em

Ngày đăng: 10:26 18/04/20


Edit: Ame — Beta: Chicho



*****



Ôn Thừa Thư vừa vào công ty, thư ký chờ ở đại sảnh từ sáng vội bước đến chào anh: “Giám đốc Ôn, người phụ trách trang phục phụ kiện kiêm bộ phận Truyền thông là Giám đốc Lý đang chờ anh tại phòng họp.”



“Ừ.” Ôn Thừa Thư không dừng lại, đi thẳng một đường vào thang máy riêng, thư ký tự giác đi theo bằng thang máy bên cạnh.



Trong phòng họp, đèn chiếu sáng đều bị chỉnh về chế độ tối, màn hình im lặng chiếu một đoạn video về một con gấu đen bị trói nhốt trong lồng. Phương pháp huấn luyện tàn nhẫn trên màn hình khiến những người đang ngồi đây liên tục nhíu mày, đồng thời cũng không khỏi nghi ngờ, không biết ý của Ôn Thừa Thư là gì. Mãi đến khi video kết thúc, sau đó được phát tán và lan truyền mạnh mẽ trên internet, khiến các kênh truyền thông lớn và hệ thống mạng xã hội của các trường đại học sôi nổi bàn luận như một màn biểu diễn nghệ thuật quy mô lớn, mọi người mới giật mình…



Khi hình ảnh một người đóng giả gấu xuất hiện trong màn hình, Ôn Thừa Thư hơi nhíu mày, bình thản lên tiếng: “Được rồi.”



Thư ký nghe lời tắt video, đèn trong phòng họp bỗng nhiên sáng lên, phơi bày vẻ mặt phức tạp của mọi người, giám đốc bộ phận Truyền thông và Vu Diễm ngồi đối diện nhìn nhau, do dự mở miệng: “Giám đốc Ôn, ý của anh là lấy chủ đề bảo vệ động vật cho sản phẩm mới và người mẫu của chúng ta để loại trừ ảnh hưởng tiêu cực sao?”



Vu Diễm nở nụ cười: “Là tạo hình tượng chính diện.”



Ôn Thừa Thư liếc nhìn Vu Diễm rồi nhanh chóng thu lại ánh nhìn, trầm giọng đưa ra sắp xếp: “Kết hợp việc truyền thông sản phẩm mới với hoạt động công ích, bộ phận Truyền thông phụ trách biên tập thông cáo và giấy phép nộp lên cơ quan có thẩm quyền, chú ý phối hợp với các mốc thời gian thương hiệu đã đề ra, tranh thủ trong tuần này có thể cho series mới ra mắt thị trường.”



Giám đốc bộ phận Truyền thông ghi lại các điểm quan trọng vào sổ ghi nhớ, dứt khoát đáp: “Vâng, giám đốc.”



“Tiếp theo, cùng ngày công bố ra mắt sản phẩm mới, công ty sẽ lấy danh nghĩa bộ sản phẩm này, quyên góp 8 triệu nhân dân tệ cho Hiệp hội Bảo vệ động vật hoang dã.” Ôn Thừa Thư ngẩng đầu nhìn về phía giám đốc Tài chính, nói tiếp: “Lại lấy danh nghĩa cá nhân người mẫu quyên góp thêm 2 triệu nữa…”



Anh còn chưa dứt lời, giám đốc Tài chính và Vu Diễm đã cùng ngơ người.



… Quyên góp để tạo hình tượng cho sản phẩm mới, họ có thể hiểu, nhưng quyên góp thêm trên danh nghĩa cá nhân của người mẫu là ý gì?




Vốn là muốn dỗ dành cậu, không ngờ lại mang đến hiệu quả ngược lại, giọng nói phía bên kia thấp hẳn xuống: “… Thật là lạnh lùng mà.”



Từ nhỏ đến lớn, Ôn Nghi Niên chưa từng khiến Ôn Thừa Thư phải quan tâm, lo lắng, thành ra anh gần như chẳng có kinh nghiệm dỗ dành gì cả. Đột nhiên anh cũng không biết mình nên nói gì.



Tốt ở chỗ tốc độ hồi máu của cậu nhóc này rất nhanh, ngay lập tức cậu đã hoạt bát trở lại: “Anh, em giận rồi đó, em muốn kể với anh, hôm nay khi em về trường có người chụp lén em, chỗ nào cũng có, làm em không dám đến canteen ăn cơm nữa…”



Ôn Thừa Thư im lặng một chút, hỏi: “Vậy trưa nay em ăn gì?”



“Miến chua cay, ông anh phòng ký túc bên cạnh mang về cho em, trả phí bằng một tấm hình chụp chung đó.” Hình Dã cười, “Không ngờ đã đến lúc em có thể sống qua ngày dựa vào việc bán nhan sắc rồi đó.”



Ôn Thừa Thư nghe cậu nói vậy thì cảm thấy hơi khó chịu. Xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc Hình Dã cũng sẽ không thoải mái, nhưng anh không vạch trần lời nói của cậu, chỉ phụ họa: “Ừ, mấy món đó ăn ít một chút, không tốt cho sức khỏe đâu.”



Người ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, bấy giờ Ôn Thừa Thư mới nhận ra mình đã vô thức coi cậu nhóc này như tiểu Niên mà quản giáo, anh không muốn khiến Hình Dã cảm thấy bị bó buộc. Đang định lên tiếng giải thích, anh lại nghe Hình Dã cười nói: “Anh, anh thật giống ba em mà!”



“…” Ôn Thừa Thư bất đắc dĩ đỡ trán, nói đùa, “Sao, chê tôi phiền à?”



“Nào có!” Hình Dã lập tức phản bác, sau đó lại hạ thấp giọng như sợ người khác nghe được: “Em thích anh quản em, em muốn nghe lời anh.”



Ôn Thừa Thư cười cười. Bỗng nhiên bên ngoài cánh cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ, anh không thể làm gì khác, đành tạm biệt Hình Dã: “Được rồi bảo bối, ăn cơm đi, tôi làm việc tiếp.”



“Vâng, bye anh~”



“Ừm.” Ôn Thừa Thư cúp điện thoại, mất vài giây để thu lại nụ cười có chút tươi quá trên mặt rồi mới ngẩng đầu nghiêm mặt nói: “Vào đi.”