Xem Chim Không Anh

Chương 48 : Đêm xa cách cũng có thể rất yên bình

Ngày đăng: 10:26 18/04/20


Edit: Ame — Beta: Chicho



*****



Hình Dã phát hiện Ôn Thừa Thư là một người mạnh miệng mềm lòng. Dù anh có nói là nếu bận sẽ không gọi điện cho cậu, nhưng vào những lúc vô cùng bận rộn, anh vẫn sẽ dành thời gian để gọi cho cậu mỗi ngày.



Mặc dù trong các cuộc điện thoại, đa phần đều là Hình Dã nói chuyện, còn Ôn Thừa Thư lúc nào cũng chín chắn bình thản, rất ít khi dùng ngôn ngữ để thể hiện tình cảm với Hình Dã, nhưng sự kiên nhẫn và dịu dàng của anh luôn khiến cho Hình Dã có cảm giác, thực ra anh rất thích cậu quấn lấy anh làm nũng.



“Em mới tắm xong, đang ngồi trên giường rồi.” Hình Dã ngồi khoanh chân trên giường, vừa cầm một cái khăn lông lau tóc, vừa nói chuyện điện thoại với Ôn Thừa Thư, “Nhưng chẳng phải anh là ông chủ sao? Sao còn phải đi xã giao với đối tác thế?”



Ôn Thừa Thư cười nhẹ, nói: “Bởi vì người ta cũng là ông chủ.”



Hình Dã cho là anh đang cười cái suy nghĩ ngây thơ của cậu, có chút phiền muộn cầm khăn bông xoa xoa đầu: “A, có lý.”



“Em mau nghỉ ngơi đi.” Ôn Thừa Thư nói, “Tôi đi đây.”



“Vâng.” Hình Dã biết nếu đi gặp đối tác, Ôn Thừa Thư sẽ phải uống rượu, thật lo cho dạ dày của anh mà, cậu không nhịn được nhỏ giọng nói: “Anh… nếu có thể, anh cố gắng uống ít một chút, nhớ là phải ăn chút gì đó rồi mới được uống, kẻo lại đau dạ dày mất.”



“Ừ.”



“Khi nào về nhà anh nhớ nhắn cho em một tin nha.”



“Ừ.” Ôn Thừa Thư im lặng một chút, lại nói: “Đừng chờ tôi, mau ngủ đi.”



“Em biết rồi. ”
Hình Dã rõ ràng mới từ trong chăn chui ra, nửa người trên dựa vào đầu giường, mái tóc hơi dài buộc lỏng lẻo sau đầu, trên người cậu là cái áo phông cỡ lớn – chắc là được cậu mặc đại thành áo ngủ. Không biết là do mặc lâu nên vải dãn ra hay kiểu dáng của nó vốn như vậy, cổ chiếc áo mở rộng lỏng lẻo trễ xuống, bờ vai và cần cổ trắng bóc của cậu lộ ra dưới ánh sáng mờ mờ, vài nhúm tóc đen rơi trên bờ vai càng tôn lên làn da trắng nõn của cậu.



Hình Dã để điện thoại rất gần, anh có thể nhìn rõ nốt ruồi nhỏ nơi đuôi mắt cậu. Ánh mắt cậu vẫn đầy vẻ mờ mịt như có màn sương giăng trước mặt, không biết là do mệt mỏi, buồn ngủ hay do nguyên nhân nào khác, cánh môi cậu bị cắn đến nỗi biến thành màu đỏ thẫm đẹp mắt.



Ánh mắt Hình Dã không kìm được chuyển từ mu bàn tay trắng đến độ lạnh lùng của anh về phía lồng ngực rộng mở, gương mặt cậu nóng bừng lên, vành tai mỏng như có thể nhìn xuyên thấu cũng đỏ rực: “… Anh, anh muốn nhìn gì ạ?”



Con ngươi của Ôn Thừa Thư tối đen, giọng nói cũng dần nghiêm túc, mang hàm ý không cho phép cậu cự tuyệt: “Kéo áo lên.”



Hình Dã không cảm thấy bị ép buộc một chút nào, cậu chỉ cảm thấy hơi xấu hổ.



Cậu yêu Ôn Thừa Thư muốn chết, yêu đến độ bản thân trở nên không còn giống như ngày xưa nữa. Đối với ham muốn khống chế cùng lời nói thô bạo của anh, tất cả đều làm cho cậu thấy bất ngờ, đồng thời lại cảm thấy dường như sự dịu dàng của Ôn Thừa Thư ngày thường chỉ là lớp mặt nạ.



…. Chỉ có cậu mới nhìn thấy được.



Suy nghĩ này làm cho trái tim cậu như bị điện giật đến tê dại rồi lại tràn đầy thỏa mãn. Tình yêu dành cho Ôn Thừa Thư như muốn tràn ra khỏi lồng ngực, rặng đỏ trên mặt lan tới tận mang tai, cậu chậm chạp, máy móc thả chăn xuống, hơi thở gấp gáp, nóng rực thoát ra từ bờ môi. Hơi trấn an trái tim đang loạn nhịp, mắt cậu hơi rũ xuống, cậu cầm điện thoại lên, cảm thấy thẹn thùng đến nỗi không dám nhìn thẳng vào người đối diện.



Hình Dã cắn nhẹ môi dưới, hai tay nắm lấy mép áo, chậm rãi vén lên. Vòng eo bằng phẳng, lồng ngực trắng mịn trần trụi dần hiện ra.



Ánh mắt Ôn Thừa Thư dừng tại vùng xương quai xanh đang bị quần áo che lại. Anh nhìn những vết tích ân ái do máu lưu thông nhanh mà dường như trở nên đỏ hơn, mong manh hơn, rồi lại dừng trên hai hạt đậu nhỏ chẳng biết đã dựng thẳng lên từ khi nào, lộ ra trần trụi.



Dưới tầm mắt chăm chú của anh, lồng ngực gầy yếu của cậu nhóc hiện lên một màu đỏ nhàn nhạt, làn da cậu trắng đến độ như có thể nhìn xuyên thấu, dáng vẻ thật sự khiến người ta không thể rời mắt.



Ôn Thừa Thư mím môi, nhẹ nhàng lên tiếng: “Sờ đi.”