Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 25 : Mạng huyền học quốc gia

Ngày đăng: 18:04 19/04/20


Ăn cơm tối xong, Trần Ngư nhìn con đường san sát các tiệm ăn, một lần nữa ý thức được tầm quan trọng của việc kiếm tiền. một con đường nhỏ như này mà đã có quá trời hàng ăn ngon, thế giới lớn như vậy, nếu không có tiền thì làm sao ăn hết được.



“Ngày mai chúng ta đổi sang ăn ở tiệm khác đi.” Trần Ngư hào hứng nói.



“Đúng thế, mỗi ngày chúng ta ăn một tiệm, không bao lâu là có thể ăn hết các tiệm ở đường này.” Phương Phỉ Phỉ mặt tròn vo biểu lộ quyết tâm cao đối với đề nghị của Trần Ngư.



“Theo tớ thì không nên thường xuyên đi như hôm nay.” Hàn Du che cái bụng đã phình lên “Mỗi ngày mà ăn như hôm nay, thế nào cũng béo lên cho coi.”



“Giữa đồ ăn ngon và sắc đẹp, tớ chọn sắc đẹp.” Trương Mộc Oản cũng nói.



“Từ nay về sau các cậu đừng nói với tớ các cậu là trùm ăn hàng nữa nha, đúng là đồ giả mà.” Phương Phỉ Phỉ tiến lên khoác tay Trần Ngư, thân mật nói “Thi Thi, sau này chúng ta cùng đi ăn, vì món ngon, tớ không sợ béo.”



“Được.” Có người cùng đi ăn, Trần Ngư cũng rất vui vẻ.



“Các cậu xem, phải như bọn tớ ăn không sợ mập mới là trùm ăn hàng chính hiệu.” Phương Phỉ Phỉ tự hào nói.



“không phải đâu.” Trần Ngư chớp mắt, thành thật nói “Tớ ăn không béo được, có phải ăn không béo được thì không phải là trùm ăn hàng được không?”



Lần đầu tiên biết đến từ ‘trùm ăn hàng’, Trần Ngư rất thành thật nói ra thắc mắc của mình.



không khí đang rộn rã đột nhiên im lặng không một tiếng động, ngay sau đó tiếng cười ha hả bỗng vang lên, Phương Phỉ Phỉ dỗi hất tay Trần Ngư đi, Hàn Du và Trương Mộc Oản đứng bên đường cười đau cả bụng.



Trở về phòng ngủ, Trần Ngư đã an ủi được tâm hồn yếu đuối mong manh bị tổn thương của Phương Phỉ Phỉ, mọi người lại tán gẫu một hồi rồi lên giường chuẩn bị đi ngủ. Trần Ngư buông rèm ngủ xuống, lấy điện thoại di động ra kiểm tra nhưng vẫn chưa thấy email mà ông lão đã hứa gửi cho cô đâu. Trần Ngư hơi buồn bực, không phải là ông nội đã quên rồi chứ.



Hôm nay ông lão đột nhiên online, rồi lại đột nhiên logout, thời gian gấp gáp, Trần Ngư có rất nhiều chuyện chưa kịp hỏi ông. Nghĩ nghĩ, cô đăng nhập tài khoản, định để lại tin nhắn cho ông lão.



Khi đăng nhập tài khoản QQ, thấy biểu tượng group ‘Ma quỷ đừng hỏi’ nhấp nháy liên tục, Trần Ngư cũng không vội vào xem mà ấn mở khung chat với ông lão, để lại tin nhắn [Ông, đây là số điện thoại di động của con, ông rảnh rỗi thì mua một chiếc điện thoại di động rồi gọi cho con, sau này chúng ta liên lạc dễ dàng hơn. Nếu ông không có đủ tiền, ông nhắn số tài khoản cho con, con chuyển khoản cho ông]



Thực ra câu cuối cùng, Trần Ngư không định viết vào, với kĩ năng trừ ma như của ông mà còn thiếu tiền tiêu? Nhưng khi nghĩ đến mười lăm năm sống ở thôn Đại Mộc, ông sống rất giản dị, thế nên cô mới viết thêm câu cuối vào. Mặc dù không biết là nguyên nhân gì, nhưng Trần Ngư mơ hồ cảm thấy, hình như ông lão không có ý định dựa vào việc bắt ma để kiếm tiền.



Trần Ngư đợi hồi lâu nhưng không thấy ông trả lời, ảnh đại diện vẫn là một màu xám, vậy là ông thực sự không online rồi. Lúc này Trần Ngư mới nhấn vào biểu tượng group chat đang không ngừng nhấp nháy.



(Trong nhóm có người phát bao lì xì)



Nhìn thấy tin nhắc này, mắt Trần Ngư sáng lên, đưa tay đoạt được một bao lì xì đỏ, nhấn mở, bên trong có một trăm đồng, thật vui!



Mưa bay tháng ba: Ha ha ha …



Hạt đậu ma: ‘tháng ba’, sao hôm nay cậu vui vẻ vậy? Phát liên tiếp ba bao lì xì luôn.



Cái gì? Mình bỏ qua mất hai cái? Trần Ngư lập tức lật lật, phát hiện bao lì xì đã cướp xong rồi, tiếc đứt ruột.



anh họ tôi, anh ấy bị ác ma làm bị thương, ha ha ha …
Mưa bay tháng ba: Nhưng mà đại thần, sao anh chẳng biết gì hết thì sao lại tham gia vào nhóm này được.



Tôi muốn xây đường: Tài khoản này do người khác đưa cho tôi.



Mưa bay tháng ba: thì ra là thế.



Cùng ‘Mưa bay tháng ba’ nói chuyện xong, Trần Ngư rất tò mò đối với trang web huyền học quốc gia, cônhấp mở trang web huyền học quốc gia, đang định cẩn thận nghiên cứu thì bỗng nhiên có tiếng nhắc của hệ thống.



Tích tích.



Trần Ngư nhìn lại, phát hiện hình đại diện của ông lão đang nhấp nháy, cô lập tức ấn vào.



Ta là đại hào: Tài khoản của ông là 62222*****, tên: Ngô Lễ.



Ta là đại hào: Ông đã gửi email cho con rồi, nhớ nghiên cứu cho kỹ, nếu xảy ra chuyện gì, ông khôngkịp chạy đi cứu con đâu.



Lập tức Trần Ngư nhắn lại: Ông, con còn có việc muốn hỏi ông nè.



Trần Ngư đợi một lúc lâu vẫn không có trả lời, nhìn kỹ lại mới phát hiện ông lại offline rồi.



Hóa ra phát tin xong liền off luôn, cái quỷ gì vậy?



Trần Ngư tức muốn chết rồi nhưng cũng không thể làm gì. Chỉ có thể chờ ông đi mua điện thoại di động rồi liên lạc sau. Nghĩ như vậy, Trần Ngư nhìn tin nhắn của ông, dùng điện thoại di động chuyển khoản cho ông mười vạn đồng.



Chuyển khoản xong, Trần Ngư mới nhấn mở email ông Ngô gửi, phát hiện có mấy tấm ảnh chụp, chụp một quyển notebook cũ kĩ, trên mặt giấy ố vàng ghi lại phương pháp trừ ma và các trận pháp.



Cái ảnh chụp này rõ ràng là dùng điện thoại di động để chụp, tim Trần Ngư lại một hồi đau, hối hận vì cô đã chuyển tiền quá sớm.



Tác giả có lời muốn nói:



Ông Ngô: Phục vụ, cậu đến chỉ cho tôi sử dụng Online Banking đi, tôi không biết nạp tiền cho trò chơi.



Phục vụ quán net: Lão tiên sinh, ông nạp bao nhiêu?



Ông Ngô: Nạp trước một vạn đi.



Phục vụ quán net: ….



Ông Ngô: Cháu gái tôi vừa mới chuyển cho tôi mười vạn, cho tôi chơi trò chơi đó.



Phục vụ quán net: ….