Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 26 : Thu hồi vốn

Ngày đăng: 18:04 19/04/20


Đầu tiên, Trần Ngư bỏ ra mấy tiếng đồng hồ nghiên cứu tài liệu ông lão (lão đầu) đã gửi đến, sau đó, nhịn không được tò mò tiếp tục nghiên cứu trang web huyền học.



Xem xong, Trần Ngư vô cùng hưng phấn. Trước đó, cô đang còn rất lo lắng, tuy nói trừ ma đúng là rất có tiền nhưng không phải ngày nào cô cũng gặp được người có yêu cầu trừ ma. cô cũng không phải đitrên đường mà vô tình bắt gặp được hồn ma xui xẻo nào đó như Đồng Triều. Đừng, Đồng Triều đừng gặp nữa thì hơn, gặp phải anh ta thì xui xẻo chính là cô.



Trừ việc bắt ma, bùa chú mặc dù giá rất cao, trước đó cô thấy trong nhóm có người hỏi mua bùa chú, tưởng rằng việc bán bùa chú không lo đến nguồn tiêu thụ. Kết quả chờ mấy ngày mới phát hiện, khi nào gặp tình huống gấp gáp người ta mới mua bên ngoài, bình thường đều là tự vẽ mà dùng.



Điều này, Trần Ngư hiểu được. Ví dụ như muốn để cô mua bùa chú của người khác dùng, nếu khôngphải là bất đắc dĩ thì đó chính là đầu cô bị nước vào.



Hai ngày trước cô mới mở một cửa hàng bán đồ linh vật trên mạng, bán mấy bùa trừ ma, bùa trấn sát, nhưng ngay một khách ghé thăm cũng đều không có. Trần Ngư không còn ôm bất cứ hi vọng gì với nó, cứ để ở đó thôi, may mà việc mở cửa hàng này không tính phí, bằng không thì tiếc muốn chết.



Mặc dù bây giờ cô vẫn không biết việc xây đường cần bao nhiêu tiền nhưng cũng phải tốn đến hàng trăm triệu. Coi ra, chút tiền nhỏ trong tài khoản ngân hàng của cô vẫn chưa thấm vào đâu.



Mấy ngày nay Trần Ngư đang còn suy nghĩ làm sao để kiếm tiền, bỗng nhiên lại phát hiện cái trang web huyền học này. thật là không nhìn thì không biết, xem xong cô mới giật mình, trên đó hằng hà sa số các loại nhiệm vụ giải quyết các vấn đề kì dị, tất cả đều đại biểu cho số dư tài khoản trong ngân hàng đó, Trần Ngư xem mà hai mắt phát ra ánh sáng của tiền luôn rồi.



Tuy nói phí thủ tục hơi mắc một chút, nhưng không phải còn có admin của nhóm cô sao. Trần Ngư tham gia nhóm được hơn một tháng, rốt cục cũng cảm nhận được châm ngôn của nhóm – nhóm tiết kiệm tiền.



Kết quả của việc hưng phấn quá độ chính là, ngày hôm sau, người luôn dậy sớm nhất phòng 518-Tây Thi của chúng ta đã ngủ thẳng giấc đến giờ cơm trưa mới dậy được.



Sau khi ăn xong bữa trưa bạn cùng phòng mang về giúp, Trần Ngư lên giảng đường, đưa ánh mắt mơ màng nhìn lên bục giảng, cả người cố gắng giữ tỉnh táo, về phần trên lớp thầy đang giảng cái gì, dù sao cũng vừa mới khai giảng, kiến thức cũng chưa có gì khó, khi nào về lật sách coi lại là được.



Xong tiết học, Trần Ngư và các bạn đi ra khỏi phòng học, tiếp tục thảo luận hôm nay đi ăn món gì. Khi giương mắt nhìn thấy dưới bậc cầu thang đang có một nhóm nữ sinh vây thành vòng tròn, vô cùng phấn khích.



“Đó là ông chủ của VK kìa.”



“Tớ thích quần áo của họ nhất đó, một quý có kiểu mới tớ đều đi mua.”



“Đồng thiếu thực đẹp trai lại vừa đẳng cấp nữa.”



“Màu sắc thiết kế của họ rất phong cách, lần đầu tiên tớ thấy một người đàn ông mặc đồ nhiều màu như vậy mà vẫn đẹp đó.”



“Nghe nói đàn ông trong giới thời trang đều là GAY đó.”



“Cậu nói bậy gì không, hình như Đồng thiếu mỗi mùa thời trang đều thay bạn gái đó.”



“Làm sao bây giờ, đồ này của tớ là Fake A, anh ấy có thể nhận ra không?”







Mọi người nghe bàn tán, Hàn Du và Phương Phỉ Phỉ rất nhanh liền đoán được người phía dưới là ai, lập tức hưng phấn dắt Trần Ngư và Trương Mộc Oản đến xem náo nhiệt.



“thì ra người ở đó là Đồng thiếu nha. Đó là nam thần của mình đó.” Phương Phỉ Phỉ vừa kéo Trần Ngư, vừa ‘phổ cập giáo dục’ cho cô nghe “Tớ chỉ mặc nhãn hiệu quần áo do anh ấy thiết kế.”



Cậu đi mà lừa quỷ ấy, tớ không tin từ nhỏ cậu chưa mặc đồng phục bao giờ.
Trần Ngư do dự một chút rồi nói “hiện giờ tôi không có cách nào có thể giúp đỡ, hôm đó để đối phó với nó, mấy bảo bối và bùa chú của tôi đều sử dụng hết rồi.”



“Cái này không thành vấn đề.” Tưởng Huy lập tức nói “Ngài cần bảo bối hay bùa chú gì thì cứ nói, sư phụ đã chuẩn bị dự toán cho ngài một ngàn vạn để mua sắm các loại bùa chú, bảo bối, nếu không đủ thì chúng tôi có thể chi thêm.”



Hôm đó, khi đón Đồng thiếu từ chỗ Trần Thiên Sư về, sư phụ phát hiện có đặc điểm nhỏ đó là Trần Thiên Sư rất mê tiền.



một ngàn vạn???



Trần Ngư bị dọa mà lảo đảo.



“Trần Thiên Sư, ngài sao vậy?” Tưởng Huy quan tâm hỏi.



“không sao, tôi giẫm lên hòn đá nên bị trượt chân.” Trần Ngư cưỡng chế mình bình tĩnh lại, nói “Tôi muốn mua đồ gì thì các anh mua hay là tự tôi đi mua.”



“Chúng tôi mua cũng được mà ngài mua cũng được.” Tưởng Huy nói.



Trần Ngư cúi đầu trầm tư, trên thực tế là đang cố gắng kìm chế tâm trạng kích động của mình, mộtngàn vạn, một ngàn vạn …



“Trừ cái đó ra, nếu như Trần Thiên Sư đồng ý giúp đỡ, chúng tôi còn chuẩn bị một ngàn vạn phí vất vả.” Tưởng Huy tiếp tục dội bom.



“Tôi đồng ý.” Trần Ngư nói lời chính nghĩa “Nếu để cho quái vật kia lộng hành, chẳng phải là gây hại cho nhân gian sao.”



“Vâng, Trần Thiên Sư thật có tâm.”



“Vậy anh chuyển tiền cho tôi trước đi, tôi cần mua một số bảo bối và bùa chú.” Trần Ngư nói.



“Xin hỏi Trần Thiên Sư muốn bảo bối và bùa chú gì, ở đây chúng tôi cũng mang theo …”



“Bùa chú và bảo bối tôi mua được chế tạo theo phương pháp đặc biệt, của các anh không được.” Trần Ngư nói “Phương pháp của tôi hơi khác một chút, không sử dụng bùa chú thông thường được.”



“Vâng, tôi biết rồi. Tôi chuyển khoản cho ngài ngay đây.” Sư phụ đã nói, chỉ cần Trần Thiên Sư đồng ý, tiền chỉ là chuyện nhỏ.



Tác giả có lời muốn nói:



Tây Thi: một ngàn vạn, cũng miễn cưỡng cho tôi thu hồi vốn.



Tam thiếu: Nhớ là chia cho anh ba phần.



Tây Thi: không thích anh chút nào.



Tam thiếu: Của anh chính là của em …