Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 35 : Dẫn linh phong ấn

Ngày đăng: 18:04 19/04/20


(Dẫn linh phong ấn: Sử dụng linh khí để phong ấn một vật gì đó)​



Trần Ngư cạy mở môi Lâu Minh, dẫn một luồng linh khí sang, tiếp đó, một luồng hơi thở mát lạnh chợt bao phủ, thấm đẫm toàn thân của Trần Ngư. Trần Ngư biết đây là trạng thái hơi thở trong cơ thể mình đã hòa vào hơi thở trong cơ thể Lâu Minh.



Thu!



Trần Ngư nhắm mắt lại, khởi động phương pháp hấp thu linh khí, giống như lúc bình thường tu luyện, đem sát khí phóng thích ở bên ngoài hấp thu vào người.



Bên ngoài phòng nghiên cứu, đại đa số mọi người chỉ thấy Trần Ngư bỗng nhiên ôm hôn Tam thiếu, nhưng trong mắt Mao đại sư và Lâm Quy, thì là cả phòng sát khí đỏ như máu, giống như vòi nước không khóa hướng về phía cơ thể của Lâu Minh cuồn cuộn lao tới, chỉ trong vòng ba phút ngắn ngủi đãbiến mất không thấy tăm hơi.



Sát khí hung mãnh tiến vào trong cơ thể Lâu Minh thì trở nên an ổn rất nhiều, sau đó theo con đường tiếp xúc hơi thở giữa Trần Ngư và Lâu Minh, chậm rãi tràn vào cơ thể của Trần Ngư.



Trần Ngư tiếp thu sát khí trong cơ thể Lâu Minh chuyển đến, trong đầu vang lên lời ông lão đã dặn dò trong điện thoại “Thể chất của con đặc thù, trời sinh không sợ sát khí, con có thể trực tiếp lấy miệng dẫn khí, dẫn linh phong ấn.”



‘Dẫn linh phong ấn’ là pháp thuật đặc thù của môn phái Lạc Sơn, vận dụng linh lực hòa hợp với hơi thở của vật muốn phong ấn, sau đó ngay tức thì vẽ bùa chú phong ấn trong không khí thì trăm phần trăm sẽ phong ấn được vật cần phong ấn.



một tay Trần Ngư vẫn kéo cổ Lâu Minh, một tay khác vung lên trong không khí vẽ ra một lá bùa. Đây là lần đầu tiên Trần Ngư vẽ bùa Phong ấn, vẽ hơi chậm, nhưng cũng may lúc này hơi thở của cô đã hòa cùng hơi thở của Lâu Minh, cho nên quá trình vẽ bùa không mấy trơn tru nhưng hiệu quả đã rất rõ ràng.



Bùa Phong ấn được hình thành trong nháy mắt, ngón tay Trần Ngư chuyển một cái, bùa chú hóa thành một dải ánh sáng vàng chiếu lên người Lâu Minh.



Sát khí trong cơ thể Lâu Minh bỗng nhiên ngừng lại, nhân cơ hội đó, Trần Ngư buông tay ra, lùi về sau một bước, cắt đứt sự liên hệ hơi thở giữa hai người.



“Xoạt!”



Bỗng nhiên mất hết sức lực, Lâu Minh chợt ngã trên mặt sàn, Trần Ngư giật nảy mình, vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra thì mới phát hiện Lâu Minh đã hôn mê. Mà trong nháy mắt Lâu Minh ngã xuống, thanh kiếm đồng vẫn đang chiến đấu bất phân thăng bại với la bàn cũng ‘xoảng’ một tiếng rơi trên mặt đất.



“anh Ba!” Trần Ngư định dìu Lâu Minh đứng dậy nhưng phát hiện mình không đủ sức, cô đành gọi sựgiúp sức bên ngoài “Nhanh vào giúp tôi với!”



Trợ lý đang canh giữ ngoài cửa vội vàng đẩy cửa vào.



Mao đại sư cũng chạy vào theo, đầu tiên ông kiểm tra tình trạng của Lâu Minh, phát hiện Lâu Minh chỉ đang ngất đi, không có vấn đề gì nguy hiểm mới yên tâm giao trợ lý đưa Lâu Minh về biệt thự.



một trận rối ren qua đi, tất cả mọi người đều có mặt ở biệt thự nhà họ Lâu.



Mao đại sư điều tra xong tình huống sát khí của Lâu Minh đột nhiên có biến hóa, đi ra khỏi phòng ngủ xuống lầu một rồi nói với Hà Thất “Vì ảnh hưởng của lực sát khí nên Lâu Minh mới hôn mê, cậu ấy nghỉ ngơi một chút rồi sẽ tỉnh.”


“Tôi cũng không rõ lắm.” Lâu Minh mơ mơ màng màng nhớ lại “Lúc đó, tôi đang kiểm tra thanh kiếm đồng. Nhưng kỳ lạ là khi tôi chỉ chạm nhẹ vào thanh kiếm thì bỗng nhiên nó thu nhỏ lại.”



“Thu nhỏ?” Vẻ mặt của Mao đại sư run lên.



“Còn có việc này, lúc đó tôi cảm thấy thanh kiếm đó có một cảm giác vô cùng quen thuộc nên cầm lên quan sát cẩn thận hơn, sau đó … sát khí trong cơ thể tôi bỗng nhiên mất khống chế.” Lâu Minh cẩn thận nhớ lại “Chuyện sau đó tôi không nhớ rõ ràng lắm.”



“thì ra là thế.” Mao đại sư như có điều suy nghĩ, nhẹ gật đầu “Vậy cậu cứ nghỉ ngơi đi, chuyện liên quan đến thanh kiếm đồng, tôi sẽ cho người đi tìm hiểu thật kĩ.”



“Mao đại sư, tôi luôn cảm thấy thanh kiếm đồng đó có mối liên hệ gì đó với tôi.” Lâu Minh chợt nói.



“Việc này tôi sẽ điều tra, nếu như cậu nghĩ ra được điều gì thì gọi điện thoại cho tôi.” Mao đại sư dặn dò “Mặc dù lần này sát khí trong cơ thể cậu bùng phát có thể thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc, nhưng thân thể vẫn sẽ chịu ảnh hưởng nhất định, cậu hãy nghỉ ngơi cho thật tốt đã.”



Căn dặn xong, Mao đại sư rời khỏi biệt thự.



Sau khi Mao đại sư đi, Lâu Minh ngồi ở trên giường, đưa tay nhìn nút ngọc trên cổ tay đã được đổi, bỗng nhiên ngẩn người.



Hà Thất đứng một bên, trong lòng nổi sóng: Tam thiếu nói cậu ấy không còn nhớ rõ việc gì sau khi sát khí bùng phát, như vậy có phải là cậu ấy không nhớ sự việc tiểu thư Trần Ngư ‘sàm sỡ’ cậu ấy không? Đó có được coi là ‘sàm sỡ’ không nhỉ?



(Nguyên tác là phi lễ: vô lễ, thiếu lịch sự, mình để sàm sỡ cho nó thuần Việt)



“Hà Thất, Trần Ngư đâu rồi?” Lâu Minh bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi.



“A?” Hà Thất giật nảy mình “Tiểu thư Trần Ngư, cô ấy … cô ấy về nhà rồi ạ.”



“Về nhà ư.”



“Vâng!” Hà Thất mạnh mẽ gật đầu một cái, động tác hơi quá lố.



“Sao vừa nhắc đến Trần Ngư cậu lại kỳ lạ như vậy?” Lâu Minh ngạc nhiên hỏi.



“…” ‘nói hay là không nói ra, đó là một vấn đề’, Hà Thất tự hỏi.



Tác giả có lời muốn nói:



Hà Thất: Đây là một lựa chọn khó khăn.