Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 36 : Anh Ba, em lỡ ‘sàm sỡ’ anh rồi

Ngày đăng: 18:04 19/04/20


Trần Ngư đi vào một tiệm cắt tóc mới mở cửa.



“Bạn học, bạn đến cắt tóc phải không?” anh trai tiệm cắt tóc nhìn kiểu tóc “đặc biệt” của Trần Ngư, không chút nghĩ ngợi gì mà hỏi.



“Vâng.” Trần Ngư nhìn mái tóc nửa dài nửa ngắn của mình trong gương, kiên định gật đầu.



“Gần đây trong trường học thịnh hành kiểu tóc như thế này sao? thật là quá đặc biệt đi.” Thợ cắt tóc cầm kéo đứng phía sau Trần Ngư, nhìn mái tóc lộn xà lộn xộn của Trần Ngư thì trêu ghẹo.



“Phì …, là do em vô ý, em cầm kéo muốn tự mình cắt …, sau đó nó biến thành thế này.” Trần Ngư không dám nói là bị một thanh kiếm đồng cắt đứt, nghe như thế còn đáng sợ hơn là do cô vô ý cầm kéo cắt thành như vậy.



“Khó trách!” Thợ cắt tóc vốn muốn nói đùa với Trần Ngư, thấy cô nghiêm túc giải thích như vậy thìkhông nói gì thêm, anh ta đánh giá một chút rồi hỏi “Em muốn cắt kiểu gì?”



“anh cắt cho em kiểu nào đẹp đẹp là được.” Từ trước đến giờ, Trần Ngư chưa bao giờ quan tâm quá đến đầu tóc.



“Em có muốn làm uốn tóc không?” Thợ cắt tóc đề nghị “Cái kéo cắt tóc em quá ngắn, mặt em nhỏ, tóc lại thẳng, nếu để tóc thả suông thì nhìn giống như học sinh tiểu học.”



“không cần đâu.” Trần Ngư kiên quyết lắc đầu, đừng hòng lừa tiền của cô.



“Tiệm của anh mới khai trương, sẽ giảm giá 30% cho em.” Thợ cắt tóc tiếp tục dụ dỗ “Sau khi giảm giá thì cũng gần bằng giá tiền cắt tóc rồi đó.”



“Gần bằng á?” Trần Ngư giật mình nói “Cắt tóc không thôi mà đắt thế á?”



“Bởi vì anh là ông chủ a.” Thợ cắt tóc chỉ vào bảng giá treo bên cạnh, ông chủ cắt tóc 388.



Trần Ngư xem hết bảng giá, hỏi “Em có thể làm với thợ cắt tóc bình thường không?”



Ông chủ nghe Trần Ngư muốn đổi thợ cắt tóc, lập tức vui vẻ “không được đâu, tiệm anh mới mở, anhvẫn chưa kịp nhận thợ mới đâu.”



Đây là muốn lừa người ta sao? Trần Ngư đau lòng, rồi gật đầu “Vậy thì làm tóc uốn đi.”



“Em muốn làm kiểu nào?” Chủ tiệm cắt tóc hỏi.



“anh xem rồi quyết định đi.” Dù sao thì làm kiểu gì cũng đẹp hơn bây giờ.



“Vậy thì cứ giao cho anh, bạn học.” Chủ tiệm cắt tóc cười cười, giơ tay lên, cái kéo lách cách đem nửa bên tóc dài còn lại của Trần Ngư cắt rớt xuống đất.



Trước đó, Trần Ngư chưa bao giờ nghĩ đến, người ta cần tốn nhiều thời gian đến thế để làm tóc. cô ngồi trong tiệm ba giờ đồng hồ, ngủ một giấc tỉnh lại, đói đến mức ngực dán vào lưng thì mới xong.


Em cưỡng hôn anh Ba!



Em cưỡng hôn anh Ba!



Đại não siêu thông minh của Lâu Minh lần đầu tiên ngừng hoạt động.



“Lúc đó, sát khí trên người anh Ba quá khủng khiếp, nút ngọc phong ấn cũng bị hỏng, cái thanh kiếm đồng kia vẫn cứ tấn công em. Em không biết làm thế nào bây giờ, nhưng nếu như việc phong ấn sát khí mà làm chậm trễ thì em sợ anh Ba sẽ bị sát khí hoàn toàn khống chế, vì thế em đã gọi điện thoại cho ông nội em.”



“Ông nội em nói chỉ cần em và anh Ba hôn môi …”



Hôn môi?? Từ này so với từ cưỡng hôn còn giàu hình ảnh hơn, làm Lâu Minh hoàn toàn đứng hình như bị sét đánh.



“Sau đó, tiếp khí cho anh, sẽ có thể giúp anh thu hồi sát khí bị phóng ra, sau đó phong ấn. Cho nên, thật ra là em không cố ý cưỡng hôn anh Ba đâu, em bị bất đắc dĩ mà. Nhưng mẹ em nói, bất kể thế nào thì người bị cưỡng hôn đều không vui. Cho nên, anh Ba, anh có thể nể mặt em đã xin lỗi anh mà đừng giận em không?” Trần Ngư vô cùng đáng thương nói.



Trong lòng là dời sông lấp biển, sắc mặt biến đổi mấy lần nhưng khi đối diện với ánh mắt cầu khẩn của người nào đó, Lâu Minh vẫn lúng túng, một câu cũng không nói nên lời.



“anh Ba, anh giận thật rồi sao?” Trần Ngư thận trọng hỏi.



“Nếu anh mà giận thì em phải làm sao?” thật vất vả từ trong xấu hổ lấy lại tinh thần, Lâu Minh trời xui đất khiến hỏi một câu.



“anh nói em làm sao thì em làm cái đó, chỉ cần anh Ba không tức giận, em sẽ chịu trách nhiệm.” Trần Ngư luôn là một đứa nhỏ tốt bụng dám chịu trách nhiệm.



Chịu trách nhiệm? Lâu Minh kỳ quái nhìn Trần Ngư “Em có biết em đang nói cái gì không?”



“Là … chịu trách nhiệm a.” Trần Ngư mơ hồ chớp chớp mắt, chẳng lẽ cô nói chưa rõ ràng sao?



Quả nhiên là không biết mình đang nói cái gì, Lâu Minh bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại, nói “Em không phải là sàm sỡ anh, không cần phải chịu trách nhiệm.”



“Nhưng mà … mẹ em nói, cưỡng hôn …”



“Đó là vì em cứu anh, không tính … là sàm sỡ.” Lâu Minh cắt ngang lời Trần Ngư, anh thật sự là khôngmuốn nghe hai chữ ‘cưỡng hôn’ một chút nào nữa “Với lại chuyện này là bên con gái chịu thiệt mới đúng.”



“Là vậy sao, vậy em yên tâm rồi.” Trần Ngư thở phào, vui vẻ nói “Vậy em không quấy rầy anh Ba nữa, em về ngủ đây, anh Ba cũng ngủ sớm đi.”



Sau khi Trần Ngư rời đi, Lâu Minh ngồi trong phòng sách một mình, nhưng mất hết tâm tư đọc sách, trong đầu tràn đầy là hình ảnh cuộc nói chuyện đầy lúng túng giữa anh và Trần Ngư. Nghĩ nghĩ rồi lại bật cười



“Đúng là cô nhóc ngốc nghếch, chuyện như thế thì em là người thua thiệt mới đúng chứ.”