Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 38 : Đây là hẹn hò sao?

Ngày đăng: 18:04 19/04/20


Mẹ Trần bưng trái cây đã cắt sẵn, đang định cầm lên lầu cho con gái ăn thì thấy Trần Ngư vội vội vàng vàng từ trên lầu chạy xuống.



“Thi Thi, con ra ngoài à?” Mẹ Trần kinh ngạc nói.



“Vâng.” Trần Ngư vui vẻ nói “Mẹ, con muốn đi thăm Vạn Lý Trường Thành, cho nên có khi tối nay con mới về đến nhà.”



“Con đi cùng bạn học leo Trường Thành sao?”



“A, vâng.” Trần Ngư đáp qua loa.



“Vậy con mang theo cái áo khoác đi, trên đó gió to lắm.” Đế Đô đã vào tháng mười hai, nhiệt độ không khí đã hạ xuống, ở đây thời tiết không giống như phương nam, mặc dù có mặt trời nhưng cũng không ấm áp được bao nhiêu.



Trần Ngư đành phải chạy lại lên lầu, mặc thêm áo khoác kiểu bóng chày rộng rãi rồi mới ra cửa.



Trần Ngư chạy chậm ra cổng chính, rẽ phải đến ngã rẽ mới nhìn thấy hai chiếc xe hơi màu đen, đang đứng cạnh chiếc xe hơi thứ nhất là khuôn mặt tươi cười của Điền Phi.



“Trợ lý Điền.” Trần Ngư vui vẻ chào hỏi.



Điền Phi chờ Trần Ngư đến gần mới mỉm cười mở cửa xe phía sau ra, Trần Ngư nhìn thấy Lâu Minh đang nhìn cô mỉm cười.



“anh Ba.” Trần Ngư vui vẻ vẫy vẫy tay.



“Lên xe đi.” Lâu Minh nói.



Trần Ngư vâng lời ngồi vào xe, vì mới vừa chạy ra mà Trần Ngư có chút thở gấp. Lâu Minh nhíu mày, cầm một chai nước, vặn nắp rồi đưa cho Trần Ngư, giọng nói có chút trách cứ “Sao lại chạy vội làm chi?”



“Em sợ mọi người chờ lâu mà.” Trần Ngư ngửa đầu uống một hớp nước.



“Đâu có gấp gì đâu, muộn một chút thì có sao.” Lâu Minh nói.



“Nhưng em muốn đi sớm một chút nha.” Trần Ngư hưng phấn “Khi còn học tiểu học em đã đọc về Trường Thành trong sách giáo khoa, cô giáo đã nói đó là một trong tám kỳ quan lớn của thế giới đó. Thế giới rộng lớn như vậy mà chỉ có tám kỳ quan, vậy mà em sẽ được thấy nó liền nè, thật hồi hộp quá đi.”



“Tám kỳ quan lớn của thế giới, không phải là trên thế giới chỉ có tám kỳ quan thôi đâu.” Lâu Minh giải thích.



“Vậy có tất cả bao nhiêu kỳ quan?” Trần Ngư chân thành hỏi.



“…” Bị Trần Ngư hỏi như thế, bỗng chốc Lâu cũng không biết phải trả lời thế nào. Thực ra, suy nghĩ kĩ một chút, trên thế giới này, kỳ quan có rất nhiều, đương nhiên không có khả năng là chỉ có tám cái, nhưng được nhiều người biết đến và được cả thế giới công nhận, quả thật là chỉ có tám cái. Vì thế, xét trên góc độ nào đó mà nói, Trần Ngư nóinhư vậy quả thật là không sai tí nào.



“Nổi tiếng nhất là có tám cái.” Lâu Minh đành phải nói vậy.



Cũng may Trần Ngư không phải là người tích cực, không quấn lấy đề tài này nữa, trong lòng, trong mắt giờ này tràn ngập niềm vui sẽ được nhìn thấy Trường Thành trong chốc lát nữa thôi.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống mặt Lâu Minh làm làn da trắng nõn của anh gần như trở nên trong suốt, con ngươi đen bóng cũng thay đổi trở thành màu vàng nhàn nhạt, mà nụ cười trên gương mặt anh còn rạng rỡ hơn ánh mặt trời.



“anh Ba, lần sau em lại đi cùng anh nữa nha.” Trần Ngư bỗng nhiên nói



Quả nhiên tối hôm qua là vì anh nên cô mới cố tình đòi ở lại? Lâu Minh cảm động, bàn tay nhịn không được lại vò rối mái tóc ngắn của cô “không cần, lần sau anh muốn đixem thì tìm em vẽ cho anh mấy tấm bùa trấn sát.”



“Bùa trấn sát chỉ có thể được em vẽ tại chỗ, mà cũng chỉ có tác dụng trong hai giờ thôi, còn chưa đủ cho anh đi từ nhà đến đây đâu.” Trần Ngư nói.



“Hiệu quả kém hơn một chút cũng không sao, em có thể vẽ lên giấy thì vẽ nhiều nhiềumột chút cũng được mà.”



Lâu Minh đã hai lần dùng bùa trấn sát, thân thể không có gì bất thường nên đúng làanh nghĩ sẽ nhờ Trần Ngư vẽ mấy tấm bùa trấn sát, không phải chỉ vì đi ngắm mặt trời mọc mà để phòng khi cần thiết thì anh sử dụng.



“không thể.” Bỗng nhiên vẻ mặt Trần Ngư nghiêm túc hẳn lên “anh không thể dùng bùa trấn sát vẽ trên giấy được.”



Lâu Minh kinh ngạc nhìn Trần Ngư.



“Bùa trấn sát vẽ trên giấy sát khí quá nặng, trấn áp sát khí đồng thời cũng trấn áp linh hồn, anh Ba dùng không thích hợp.” Trần Ngư giải thích “Chỉ có khi em dùng linh lực để vẽ bùa trấn sát, sát khí mới được em làm cho nhỏ nhất, không gây tổn thương đến cơ thể của anh Ba.”



Lâu Minh sửng sốt một lát, mới giật mình nói “thì ra là thế.”



“Vâng.” Trần Ngư gật đầu.



Trần Ngư thấp hơn Lâu Minh một cái đầu, lúc này, Lâu Minh cúi xuống nhìn hàng lông mi đen dày của cô gái cùng với lông tơ trên má cô đang ánh dưới ánh nắng vàng của buổi sớm, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngẩng lên, trong đôi mắt to trắng đen rõ ràng là hình ảnh chiếu ngược của anh.



“anh Ba, chúng ta về thôi.”



Lâu Minh lấy lại tinh thần, nhìn bóng lưng hoạt bát của cô gái, hình như từ nơi nào đó trong trí nhớ của anh, anh cũng đã trải qua hoàn cảnh tương tự như bây giờ.



“anh Ba, anh nhanh một chút, em đói.” Trần Ngư đã đi xuống mười bậc thang, thấy Lâu Minh vẫn còn sững sờ đứng đó, thì thúc giục.



“Ừ, anh tới đây!” Lâu Minh cười cười, lòng bàn chân dường như có gió, lướt đi nhẹnhàng.



Tác giả có lời muốn nói:



Khi Trần Ngư hắt xì, đồng chí bảo vệ ngồi một bên thấy Tam thiếu cởi áo khoác, khoác lên cho Trần Ngư, thì lập tức cởi áo khoác của mình ra, định đem đến đổi cho Tam thiếu.



Điền Phi đạp cho cậu ta một cú “Nhiều chuyện, đúng là đồ không có mắt.”



Đồng chí bảo vệ “…”