Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 39 : Gặp lại sắc ma nữ

Ngày đăng: 18:04 19/04/20


Vì phong ấn sát khí của Lâu Minh bỗng nhiên bùng phát, Trần Ngư cũng hấp thukhông ít sát khí, đến mức linh khí trong cơ thể cô không đủ, làm nửa tháng qua côkhông thể ra ngoài nhận nhiệm vụ.



Vì chuyện này mà Trần Ngư vô cùng đau lòng, nhịn không được mà phàn nàn với Lâu Minh “anh Ba, em sàm sỡ anh có một chút mà nửa tháng không thể ra ngoài nhận nhiệm vụ, cái hôn của anh đắt giá quá à.”



Lâu Minh nghe xong, vẻ mặt phức tạp nhìn Trần Ngư, sau đó nhìn thái độ tủi thân củacô nhóc, bất đắc dĩ nói “Vậy … ba phần lợi nhuận của bùa huyền sát anh không lấy nữa.”



Trần Ngư nghe xong thì vui đến mức không tìm ra phương hướng “Sau này cũngkhông lấy nữa?”



“không lấy.” Lâu Minh gật đầu.



“Ai da, như vậy thì không tốt lắm đâu.” Lời xã giao thì vẫn phải nói.



“không sao!” Lâu Minh bật cười.



“anh Ba, anh tốt quá. Sau này, nếu sát khí của anh lại bùng phát, em giúp anh.” Trần Ngư không để ý chút nào nói, dù sao thì dù cho Lâu Minh có cho cô ba phần lợi nhuận của bùa huyền sát hay không thì cô vẫn sẽ giúp Lâu Minh giải trừ sát khí. Nhưng mà lời hay thì vẫn phải nói ra, sẽ khiến người khác vui vẻ.



Mà Tam thiếu thân yêu của chúng ta, khi nghe xong, tâm tình chẳng bởi vậy mà vui vẻ, còn ngược lại bị hù mà khẽ run tay, thiếu chút nữa thì đập vỡ ấm trà.



Cuối cùng, sau mười bảy ngày kể từ khi sàm sỡ Lâu Minh, sát khí trong người Trần Ngư đã hoàn toàn được thanh trừ, linh lực lại tràn đầy trong cơ thể. Vì để bù đắp tiến độ đã bị trì hoãn trước đó, trên trang web huyền học, Trần Ngư nhận một lúc mấy nhiệm vụ, cô nhất định phải nhanh chóng nâng cấp lên cấp bậc cao hơn, lúc đó thù lao cho nhiệm vụ mới cao được.



Hôm nay, Trần Ngư lấy lý do phải về nhà, từ trường học chạy ra, bỏ chút thời gian tiếp nhận hai nhiệm vụ cùng một chỗ giải quyết xong, đi về hướng trường học, vừa đi vừa suy nghĩ chút nữa tìm khách sạn ở đâu để nghỉ ngơi. Trong lúc suy tư, người mới từmột ngõ hẻm chui ra, ngẩng đầu lên thì thấy một chiếc xe cảnh sát.



Trần Ngư vốn không để ý, Đế Đô lớn như thế, mỗi ngày đều có các vụ án xảy ra, nhìn thấy cảnh sát phá án cũng không phải là chuyện lạ, nhưng nhìn thấy một con ma nữ có ý định bám lên người một đồng chí cảnh sát tràn đầy chính khí (khí chính nghĩa), Trần Ngư vẫn không nhịn được mà vì dũng khí của ma nữ này cho một like.



Chính khí trên người cảnh sát có tác dụng trừ tà, tránh sát (trừ xui xẻo, tránh sát khí), bình thường hồn ma không dám đến gần các nhân viên công vụ nhà nước, như là cảnh sát, bộ đội. Nhưng ma nữ này, rõ ràng đã bị chính khí trên người đồng chí cảnh sát làm nóng đến mức bị bóp méo hết trơn nhưng vẫn không ngừng cố gắng bám vào người đồng chí cảnh sát.



Nếu như ma nữ vì báo thù mà đến, Trần Ngư còn có thể hiểu được, nhưng trên người ma nữ này một chút oán khí đều không có, thì ra đó là sắc ma nữ chuyên đi sàm sỡ người khác kia.



Sắc ma nữ cũng nhìn thấy Trần Ngư nhưng nó cũng không dừng động tác của mình lại, từ sau khi bị Trần Ngư cảnh cáo, sắc ma nữ đã gặp Trần Ngư mấy lần trên đường. Sau đó, cô ta ngạc nhiên phát hiện, chỉ cần cô ta không làm gì quá đáng thì Tiểu Thiên Sư này thật sự không quan tâm đến cô ta.




“Em cam đoan, sẽ cố gắng học tập thật tốt, không mê chơi game nữa đâu!” Trần Ngư bảo đảm.



“Đêm hôm khuya khoắt, em chạy ra ngoài là đến quán net chơi game sao?” Trần Dương nghi ngờ hỏi “Vậy tại sao nửa đêm lại xuất hiện ở ngõ hẻm đó?”



“Em … em đói, định ăn khuya xong rồi trở lại chơi suốt đêm.” Trần Ngư thận trọng nói.



“Chơi suốt đêm?” Trán Trần Dương nổi gân xanh “Hôm nay mới là thứ Hai.”



“Em … em sai rồi, sau này em không như thế nữa.” Trần Ngư vô cùng đáng thươngnói.



Trần Dương vô cùng tức giận, nhưng nhìn ánh mắt đáng thương của em gái của mình,anh lại mềm lòng. Nghĩ đến em gái mình mười mấy năm lớn lên sống ở vùng núi nghèo nàn lạc hậu, chưa bao giờ được chơi trò chơi, bây giờ mới được tiếp xúc mà cảm thấy mới lạ là có thể hiểu được. Lúc anh mười mấy tuổi cũng từng có thời gian chìm đắm trong đó hay sao.



Trần Dương nghĩ như vậy, tức giận trong lòng giảm đi một nửa, bây giờ thì lại thấy rất đau lòng “Sắp đến kỳ thi của cuối kì rồi đó.”



“A … Vâng.” Trần Ngư không hiểu lắm nhưng cũng gật đầu.



“Chơi thì có thể nhưng không thể làm lỡ việc học tập.” Trần Dương nói “Nếu lần thi cuối kì đạt kết quả tốt thì anh sẽ mua cho em bộ máy tính để chơi trò chơi, sau này muốn chơi cũng không cần phải đi quán net lúc nửa đêm nữa.”



“không … không cần đâu ạ.” đang từ hỏi tội (nguyên tác là hưng sư vấn tội) bỗng nhiên biến thành tặng thưởng máy vi tính, trước biến hóa này Trần Ngư tỏ vẻ có chútkhông tiếp nhận được.



“Em còn muốn đi quán net đến nửa đêm?” Giọng Trần Dương trầm xuống.



“Em không đi.” Trần Ngư tỏ rõ thái độ.



Trần Dương day day trán, ngẩng đầu lên nói “Tối nay anh còn đang bận điều tra án,không thể đưa em về nhà, tối nay em ở kí túc xá công vụ của anh ngủ một đêm đi, sáng mai rồi về trường.”



Cứ như vậy, Trần Ngư ở lại kí túc xá của cục cảnh sát ngủ một đêm, sáng sớm hôm sau chạy đến cục cảnh sát tạm biệt anh trai, phát hiện vẻ mặt Trần Dương vô cùng mỏi mệt, xem ra là một đêm không ngủ. Trần Ngư không dám quấy rầy Trần Dương, chào một tiếng rồi tự mình đi về.