Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 62 : Con để ý một người

Ngày đăng: 18:04 19/04/20


Khi Hà Thất và đoàn trợ lý lần theo dấu chân hai người tìm đến cốc núi, Lâu Minh cũng vừa tỉnh lại sau hôn mê.



Đôi mắt đen nháy từ từ mở ra, đập vào mắt là gương mặt Trần Ngư đang dán sát lại gần, hai cánh môi sưng đỏ ở khoảng cách gần như vậy làm anh nhìn mà giật mình.



“anh …” Câu trả lời đã biết rõ ràng nhưng Lâu Minh lại không dám hỏi ra miệng, chúng ta lại hôn nhau sao?



“anh Ba, anh tỉnh rồi?” Trần Ngư thấy Lâu Minh tỉnh, con người sáng ngời càng thêm lấp lánh, ánh nắng từ phía sau Trần Ngư chiếu xiên lên người cô, làm những sợi lông tơ mềm mại trên người cô như được phủ một lớp ánh vàng nhàn nhạt, làm cả người cô vô cùng ấm áp mà tốt đẹp.



Lâu Minh sửng sốt trong giây lát rồi mới tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện anh đangnằm gối đầu lên chân Trần Ngư. anh lúng túng ngồi dậy, nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh, hỏi “Ở đây là đâu vậy?”



“Em cũng không biết.” Trần Ngư lắc đầu.



Đúng thế, lần đầu tiên Trần Ngư đến thành phố Bình, nên không biết dãy núi này tên là gì, ở đâu.



“Cách chỗ xảy ra chuyện khoảng bao xa?” Lâu Minh lại hỏi.



“Chắc là khoảng hơn ba cây số.” Trần Ngư ước chừng.



“Ba cây số?” Lâu Minh sững người, hiển nhiên là không nghĩ tới anh đã chạy xa như vậy.



“Tam thiếu …”



“Tiểu thư Trần Ngư …”



Hai người quay đầu nhìn lại, Hà Thất và hai trợ lý đang chạy từ trên sườn núi tới.



Lấy bán kính ba cây số, ở một nơi hoàn toàn xa lạ đầy núi đá lởm chởm, Trần Ngư còn tìm thấy anh nhanh hơn cả một người lính đặc chủng như Hà Thất sao?



Hai mắt hiền hòa của Lâu Minh khẽ run, hai tay chống đất đứng lên, anh xoay người đưa tay về phía Trần Ngư “Đứng lên thôi.”



Trần Ngư ngửa đầu, khuôn mặt cuối cùng cũng hiện rõ dưới ánh mặt trời, làm nổi bật cái trán sưng tím dưới hàng tóc mái, vẻ mặt Lâu Minh biến đổi “Trán của em sao bị thương nặng đến thế này?”



Chết tiệt, lúc đó Thi Thi ngất đi chắc chắn là bị thương nghiêm trọng rồi, anh vẫn không thể bảo vệ tốt cho cô nhóc này. Lâu Minh tự trách, ngồi xổm xuống, ghé lại gần xem xét vết thương trên trán Trần Ngư.



Hơi thở của Lâu Minh phả lên mặt Trần Ngư mà ánh mắt Trần Ngư lại lén lút nhìn lên cặp môi mỏng mà mình vừa mới hôn trộm nhiều lần xong, phát hiện quả nhiên là mình lại muốn hôn …



“Ối!” Cơn đau đột ngột truyền đến làm Trần Ngư tỉnh táo lại.



“Xin lỗi em!” Lâu Minh lo lắng thu tay lại “Nghiêm trọng như vậy, chút nữa anh đưa em đến bệnh viện chụp Xquang đi.”



“Tam thiếu, tiểu thư Trần Ngư, hai người không sao chứ.” Lúc này Hà Thất và hai trợ lý đã chạy đến trước mặt hai người.



Hà Thất nhìn tình trạng của hai người, thấy không có gì bất thường, lo lắng trong lòng mới thả lỏng được một chút, thở phào một hơi.



“Tôi không sao, mấy người Phan Phong sao rồi?” Lâu Minh hỏi.



“Chúng tôi đã chuyển các cậu ấy đến bệnh viện, khám sơ bộ thì không có gì nghiêm trọng.” Hà Thất đáp.



“Em có một vấn đề.” Trần Ngư yếu ớt lên tiếng.



“Em sao thế?” Lâu Minh quay phắt người lại, vẻ mặt lo lắng nhìn Trần Ngư.



“Chân em tê quá.” Trần Ngư đáng thương chỉ chỉ vào chân mình nói “Em đứng lên không nổi.”



Nỗi lo lắng trong lòng Lâu Minh được buông xuống, sau đó lại nhớ ngay đến cảm giác lúc anh mới tỉnh dậy đã cảm nhận, hiểu được chân Trần Ngư bị tê là vì nguyên nhân gì. Vẻ mặt Lâu Minh lại biến thành lúng túng, anh quay đầu nhìn ba người trợ lý lúc này đang ngửa mặt nhìn trời, nét mặt hơi mất tự nhiên, nói “Vậy để anh cõng em nha.”



“Cám ơn anh Ba.” Trần Ngư cười hì hì, hai cánh tay vươn lên ôm cổ Lâu Minh, cả người ghé lên lưng anh.



“Sao em lại nhẹ hều vậy?” Lâu Minh cảm nhận trọng lượng trên lưng mình, cau mày nói.



“Vậy sau này em lại ăn nhiều hơn một chút!” anh Ba cảm thấy mình nhẹ sao? Vậy mình phải ăn nhiều hơn mới được.




Trần Ngư: không cho các cậu xem.



Trương Mộc Oản: Là bạn chung phòng với cậu, bọn tớ có trách nhiệm kiểm tra bạn trai cậu, xem cậu có phải bị dụ dỗ hay không.



Phương Phỉ Phỉ: không đúng a, Thi Thi, sao bỗng nhiên cậu lại thông suốt như thế.



Hàn Du: Cùng thắc mắc, Thi Thi, sao cậu lại nhận ra là mình thích người ta.



Trần Ngư: Tớ hôn anh ấy, hôn xong còn muốn hôn nữa, hôn trộm đến mấy lần luôn. Mặt thẹn thùng.JIP



Trương Mộc Oản: Ra là cậu chủ động theo đuổi người ta.



Phương Phỉ Phỉ: Nữ lưu manh!



Hàn Du: Trong nháy mắt, tôi cảm thấy thật đau tim.



Trương Mộc Oản: Ảnh chụp!



Phương Phỉ Phỉ: Ảnh chụp!



Hàn Du: Ảnh chụp!



Trần Ngư: không cho!!!



Trương Mộc Oản: Đồ keo kiệt!



Phương Phỉ Phỉ: không cho thì thôi, nhưng so với Tần Dật thì ai đẹp trai hơn.



Trần Ngư: Đương nhiên là người tớ thích đẹp trai hơn.



Hàn Du: Cái này là người yêu trong mắt hóa Tây Thi, không tính.



Trần Ngư: Chúng tớ vẫn chưa phải là người yêu nữa.



Phương Phỉ Phỉ: Khoe ân ái còn không cho xem ảnh chụp, kéo đen!



Trương Mộc Oản: Đồng ý.



Hàn Du: Đồng ý.



Trần Ngư: Tớ còn muốn hỏi các cậu tớ phải thổ lộ như thế nào bây giờ?



Trần Ngư đợi lúc lâu, thấy không có tin nhắn trả lời thì biết mấy bạn đã kéo đen mình. Trần Ngư không quan tâm nhún nhún vai, dù sao thì ngày mai các cậu ấy lại khôi phục danh sách bạn tốt ngay ấy mà.



Với lại anh Ba còn ở xưởng vũ khí mấy ngày nữa, nhân dịp này, cô phải suy nghĩ phải nói với anh Ba chuyện cô hôn rồi lại muốn hôn anh cho anh hiểu đây.



Trần Ngư tắt Wechat, rồi mở phần mềm QQ, nhìn hình đại diện màu xám, quyết đoán click vào: Ông nội, con để ý một người.



Tác giả có lời muốn nói:



Ông Ngô đánh xong trò chơi, nhìn thấy tin nhắn của Tây Thi thì lập tức kích động, vô cùng vui vẻ gọi nhân viên quán net: Hôm nay ông mời mọi người ở đây uống cocacola.



Nhân viên quán net: Ông nội, hôm nay có chuyện gì mà vui vẻ vậy ạ.



Ông Ngô: Cháu gái ông để ý đàn ông.



Nhân viên quán net: Ông không sợ … cải trắng nhà ông bị heo ủi mất rồi sao?



Ông Ngô: Ông quan tâm thằng nhóc đó là cải trắng nhà ai làm gì, dù sao thì heo là nhà ông, đen thui mập mạp, sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ.