Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 63 : Ngô Lễ là gì của cô

Ngày đăng: 18:04 19/04/20


“Bộ trưởng, Mao đại sư đến.” Cảnh vệ gõ cửa phòng Lâu Tân Thành báo cáo.



Lâu Tân Thành đặt tài liệu xuống, ngẩng đầu đã nhìn thấy Mao đại sư đứng ngoài cửa, cười đứng dậy “Mao đại sư.”



“Bộ trưởng Lâu, thật ngại quá, tôi đến muộn một chút.” Mao đại sư xin lỗi.



“Đường núi vốn không dễ đi mà.” Lâu Tân Thành khoát tay “Bên Lâu Minh đã sắp xếp xong rồi sao?”



Vì chuyến đi đến thành phố Bình lần này của Lâu Minh, Mao đại sư đã đến xưởng vũ khí trước hai ngày để chuẩn bị, hai ngày qua lại luôn đi theo bên Lâu Minh. Nếu khôngphải lần gặp Nghiêm lão tiên sinh này là do Mao đại sư giới thiệu thì Lâu Tân Thành cũng không gọi Mao đại sư đến đây.



“Tất cả đã sắp xếp xong rồi.” Thực ra, sát khí trong cơ thể Lâu Minh đã được Trần Ngư phong ấn, những sắp xếp của Mao đại sư trong hai ngày nay căn bản không có tác dụng gì.



“Vậy chúng ta đến Nghiêm phủ thôi.” Lâu Tân Thành nói.



Hai người ngồi trên xe của quân đội chuyên dùng, rời khỏi khu tập thể đến Nghiêm phủ nằm ở phía Đông thành phố Bình, vừa đi, Mao đại sư vừa giới thiệu nhà họ Nghiêm với Lâu Tân Thành “Nghiêm Sùng Minh đã từng là cao thủ số một số hai trong giới huyền học, hai mươi năm trước bỗng nhiên lui về ở ẩn, nhiều năm qua không ai biết ông ấy đã đi đâu chỉ gần đây mới tra được ông ấy sống ở thành phố Bình.”



“thì ra là thế.” Trách không được mà tìm mãi không có tin tức gì, Lâu Tân Thành gậtnhẹ đầu, lại hỏi “Tôi nhớ là Mao đại sư đã từng nói, Nghiêm Sùng Minh am hiểu nhất là ‘đuổi giết’.”



“Đúng thế. Ông ta vốn là người trộm mộ, một lần đi trộm mộ không cẩn thận đánh thức cương thi trong phần mộ, trong trận chiến sống còn đó (thập tử nhất sinh) ông ta trốn thoát được, sau đó chuyên tâm báo thù.” Mao đại sư nói “Số mệnh của ông ta khá tốt, tư chất cũng tốt, đã bái trưởng môn Nhất Trọng chân nhân của chùa Sùng Dương làm đệ tử tục gia (đệ tử không tu trong chùa), học tuyệt kĩ giết cương thi. Từ đó về sau, ông ta thích đi đến những vùng núi hoang, mộ hoang tìm giết cương thi.”



“Trộm mộ?” Lông mày Lâu Tân Thành cau lại.



“Đó là chuyện rất lâu rồi, còn bây giờ trong giới huyền học, không còn người theo việc trộm mộ nữa.” Mao đại sư vừa cười vừa nói, dù sao người trong giới huyền học đềukhông thiếu tiền, không cần thiết phải đi lấy trộm những đồ vật mà bị gánh lấy luật ‘nhân quả’.



Sắc mặt Lâu Tân Thành lúc này mới khá hơn, tuy rằng ông có việc cầu xin nhà họ Nghiêm, nhưng nếu những người đó là những kẻ trộm mộ sẽ làm ông cảm thấy khôngthoải mái.



“Vậy sát khí trên người Lâu Minh, Nghiêm Sùng Minh …”



“Sát khí trên người Lâu Minh có điểm giống với sát khí trên người cương thi, tôi chỉ có thể miễn cưỡng phong ấn lại nhưng làm thế nào để hóa giải hoàn toàn thì nhiều năm qua, tôi vẫn chưa tìm được cách nào thích hợp.” Mao đại sư nói “Nghiêm Sùng Minh có kinh nghiệm đấu với cương thi phong phú hơn, nhưng có thể có cách nào giải quyết sát khí trên người Lâu Minh không thì phải để ông ấy gặp Lâu Minh mới biết được.”



Lâu Tân Thành suy tư rồi gật nhẹ đầu, hai người im lặng cho đến khi chạy đến nhà họ Nghiêm.



Lúc này trong sân lớn nhà họ Nghiêm, một ông lão quắc thước (khỏe mạnh) đang giận dữ dạy bảo hai thanh niên nam nữ trẻ tuổi “nói mau, đã xảy ra chuyện gì?”



Nghiêm Hân bị dọa mà giật mình, lặng lẽ né ra sau lưng anh trai mình.



“Ông nội, là con lấy trộm đi.” Nghiêm Uy biết không thể giấu, chỉ có thể thành thậtkhai nhận.



“Con lấy đi làm cái gì?” Ông Nghiêm hỏi.



“Mấy hôm trước, chúng con đi núi Lộc Minh ở ngoại thành chơi, Hân Nhi phát hiện ở đó có một con cương thi.” Nghiêm Uy nói “Nên chúng con …”



“Khi đi chơi thì phát hiện? Mấy đứa là cố tình đi tìm thì đúng hơn, học được chút công phu như mèo quào mà cho là có thể bắt được cương thi hả?” Ông Nghiêm đập bàn “Con nghĩ cương thi là cái gì? Mấy đứa có khả năng được bao nhiêu chẳng lẽ khôngbiết sao?”



“Ông nội, con cương thi đó cũng bình thường à, con và anh trai đã đánh nhau với nó, nó bị bọn con truy đuổi chạy tán loạn khắp nơi, căn bản không phải là đối thủ của tụi con.” Nghiêm Hân nói.



“Cái rắm. La bàn Huyền âm của ta đã bị hỏng, cương thi có đạo hạnh cao như vậy đến ngay ông nội của mấy đứa cũng chưa chắc đã đánh lại, vậy mà hai đứa nhóc các con còn dám nói đánh nó chạy khắp núi.” Ông Nghiêm không thể tin.



“La bàn hỏng rồi ạ?” anh em họ Nghiêm liếc nhau, vẻ mặt đều thể hiện sự ngạc nhiên và kinh hãi.




“Dạ, cũng tàm tạm, hắc hắc …” Mao đại sư còn khen cô nữa kìa, Mao đại sư quả là người tốt.



cô nhóc ngốc nghếch! Mặt mo của Mao đại sư vặn vẹo, bất lực mà oán thầm.



“Chút nữa bác và Mao đại sư sẽ đến xưởng vũ khí thăm Lâu Minh, con có muốn đicùng không?” Bộ trưởng Lâu cười.



“Có thể ạ? anh Ba nói xưởng vũ khí không cho người ngoài tùy tiện đi vào.” Trần Ngư hỏi.



“Bác đồng ý là được rồi.” 



“Tốt quá, tốt quá. Con muốn đi.” Trần Ngư vui vẻ suýt nữa nhảy dựng lên “Bác chờ con một chút, con muốn lấy lại đồ cái đã.”



Trần Ngư nói xong, quay đầu nhìn Nghiêm Hân nói “cô mau đem la bàn trả lại cho tôi.”



“cô đền la bàn cho tôi trước.” Nghiêm Hân nói xong, kéo tay ông nội, lần nữa tố cáo “Ông nội, chính là cô ta, lúc con đưa la bàn cho cô ta vẫn còn dùng tốt mà, chắc chắn la bàn là do cô ta làm hư.”



“Nếu hỏng sao lúc đó cô không nói, giờ mới hỏi là sao.” Trần Ngư chất vấn.



“Tôi …”



“Câm miệng!” Ông Nghiêm chỉ biết cháu gái nhà mình trộm la bàn ra ngoài quấy rối,không biết là lại làm liên lụy đến người khác, lập tức biến sắc mắng “Đưa trả đồ cho người ta, từ nhỏ ông đã dạy con thế nào, pháp khí của Thiên Sư mà con dám cướp đisao?”



“Con …”



“Còn không đi lấy mau?” Ông Nghiêm mắng. Cháu gái mình phải dạy dỗ đàng hoàng mới được, tùy tiện cướp pháp khí của người khác là điều tối kỵ với một Thiên Sư. Nếu Thiên Sư đó tính tình không tốt có thể dùng thuật pháp để nguyền rủa. Pháp khí của mình đã trong tay đối phương thì việc nguyền rủa đối phương là chuyện rất dễ dàng.



Nghiêm Hân uất ức dậm chân một cái, chạy về phòng đem la bàn ra, tiện tay ném đưa cho Trần Ngư.



Trần Ngư tiếp được la bàn, xem xét một hồi phát hiện không có vấn đề gì thì cất vào trong túi vải.



Ông Nghiêm còn đang định để cháu gái mình xin lỗi, nhưng khí ánh mắt chạm vào la bàn trên tay Trần Ngư thì trong nháy mắt nét mặt trở nên âm trầm, cho đến khi Trần Ngư quay người thì ông ta mới lên tiếng “Ngô Lễ là gì của cô?”



“A! Ông biết ông nội của tôi?” Lần đầu tiên Trần Ngư nghe thấy tên ông nội mình do người ngoài nói ra.



“Mao Kim Xuyên, nếu ông đã tìm ông ta thì còn đến tìm tôi làm gì?” Ông Nghiêm dứt lời, cũng không thèm để ý đến Mao đại sư, thở phì phì rồi xoay người đi vào trong nhà.



Tác giả có lời muốn nói:



Ông Nghiêm: Cái lão già thúi như ông mà cũng có cháu gái à?



Ông Ngô: Hừ, cháu gái của tôi còn kiếm tiền cho tôi chơi trò chơi nữa đó.



Ông Nghiêm: Cháu gái tôi là cháu gái ruột đó.



Ông Ngô: thật là không dễ dàng a. Vẫn là số tôi tốt, không cần sinh cũng có cháu gái.



Ông Nghiêm: Mẹ nó!