Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 74 : Chia cắt sát khí

Ngày đăng: 18:05 19/04/20


Khi Trần Ngư tỉnh lại thì đã là buổi tối, ông Ngô và Lâu Minh đang ngồi chơi cờ vây cách đó không xa.



“Thi Thi, em tỉnh rồi hả?” Đầu ngón tay của Lâu Minh còn kẹp quân cờ trắng, nghiêng đầu về phía Trần Ngư mỉm cười.



“Dạ!” Trần Ngư ôm chăn lông ngồi lên, vừa chuẩn bị duỗi lưng cho đỡ mỏi thì phát hiện thân thể mình có chút gì đó không đúng, hình như hơi thở trong người đã trôi chảy hơn. Trần Ngư chớp chớp mắt, thử huy động linh lực trong cơ thể một lần nữa.



Lâu Minh hạ quân cờ chốt, ông Ngô cầm quân cờ trên tay nhìn nước cờ chốt suy nghĩ hồi lâu vẫn không đặt xuống thì chợt nghe cháu gái kêu hét om sòm, dọa ông làm tay mất thăng bằng, quét ngang nửa bàn cờ.



“Om sòm gì thế, tại con mà làm hỏng bàn cờ rồi đây này.” Ông Ngô thờ phì phò mắng.



Lâu Minh im lặng nhìn bàn cờ mà anh đang giành lợi thế đã bị phá hủy, EQ rất cao không vạch trần ông Ngô.



“Ông nội, anh Ba, linh lực của con lại vận chuyển được rồi nè.” Trần Ngư kích động nhảy tới nhảy lui trên ghế sô pha.



“Biết rồi, đừng nhảy nữa.” Vẻ mặt ông Ngô ghét bỏ.



Trần Ngư không thèm để ý đến ông nội, vọt đến trước mặt Lâu Minh, vui vẻ nói “anh Ba, linh lực của em lại sử dụng được rồi, sau này em còn có thể giúp anh phong ấn sát khí được rồi nè.”



“Ừm.” Lâu Minh nhìn dáng vẻ vui mừng nhảy cẫng lên của Trần Ngư, nhớ đến lời ông Ngô đã nói với anh.



“Cậu có biết là nếu như vừa rồi cậu hấp thu sát khí trong linh hồn của Trần Ngư thì có thể cậu sẽ chết không.”



Đối với câu hỏi của ông Ngô, lúc đó Lâu Minh không trả lời, mặc dù anhbiết sát khí trong cơ thể mình vô cùng bất ổn, Mao đại sư cũng nói thân thể anh cầm cự được nhiều nhất là ba năm nữa. Nhưng có lẽ bởi vì xác định được thời gian như thế nên anh mới không chút nghĩ ngợi gì mà hấp thu sát khí trên người Trần Ngư mà không cân nhắc đến hậu quả.



Nhưng nếu anh biết được hậu quả thì sao … Lâu Minh cảm thấy chắc chắn là mình vẫn sẽ lựa chọn như vậy, dù sao thời gian còn lại của anhcũng không còn nhiều, mà tương lai của Trần Ngư thì lại còn rất dài.



“Ông nội, vậy mà ông còn gạt con là không có cách nào.” Trần Ngư trừng mắt lên án ông nội không đáng tin cậy nhà mình, hại cô ỉu xìu mãi, đến ngủ cũng không ngủ ngon được.



“Đó là do số con may mắn thôi.” Ông Ngô như có như không nhìn thoáng qua Lâu Minh.



Khóe miệng Lâu Minh mỉm cười, nhìn ông Ngô khẽ gật đầu, thầm cám ơn ông.



Hừ! Ông Ngô ghét bỏ nghiêng đầu qua chỗ khác, cuộc đời Ngô Lễ của ông ghét nhất là hành vi ngu ngốc ‘làm việc tốt mà không cần lưu danh’, nếu không phải là sợ cháu gái mình cảm thấy áy náy, ai thèm gánh nỗi ‘oan ức’ này trên lưng làm gì.



==



Lúc ăn cơm tối, Trần Ngư đưa ông Ngô về nhà mình.




“…” Trần Ngư nghẹn họng, cảm thấy ông nội đang cố ý chơi cô, tức giận muốn nhổ hết râu của ông.



Lâu Minh cũng đã nhìn ra, ông Ngô rất thích trêu chọc Trần Ngư, lại thêm Trần Ngư là người nóng tính, dăm ba câu liền xù lông, lập tức nín cười giữ người lại “Thi Thi, em đừng kích động, nghe ông nói hết cáiđã.”



Ông Ngô nhìn Trần Ngư một lần nữa lại được Lâu Minh xoa dịu, vẻ mặt đáng tiếc, nói tiếp “Sát khí trong cơ thể Lâu Minh, trước mắt mà nói thìkhông có cách nào làm sạch. Cho dù ông có phong ấn sát khí lại thì nósẽ tiếp tục mạnh thêm trong cơ thể cậu ấy.”



“Bởi vì sát khí của con … không phải do hấp thu sát khí bên ngoài mà hình thành, mà là do linh hồn của chính con sinh ra.” Lâu Minh hiểu rõ.



“Đúng thế.” Ông Ngô gật đầu “Linh hồn của cậu tương đương với mộtvật chứa sát khí to lớn, thời gian càng dài, sát khí trong sâu tận linh hồn tràn ra càng nhiều, thân thể của cậu từ từ sẽ không chứa nổi, vì thế đây là nguyên nhân mà cậu không thể sống lâu được.”



“Cho nên … phong ấn đối với cậu mà nói đã không còn chút ý nghĩa nào.” Ông Ngô nói “Muốn kéo dài tuổi thọ cho cậu, chỉ còn cách đem linh hồn của cậu tách rời sát khí.”



Tách rời?



Lâu Minh không thể tin nhìn ông Ngô.



“Linh hồn và sát khí có thể tách rời sao ạ?” Trần Ngư cũng là lần đầu tiên nghe thấy điều này.



“trên lý thuyết là có thể …” Ông Ngô nói “Trong cuốn sách cổ xưa của phái Lạc Sơn chúng ta có ghi chép về điều này nhưng mà đến nay vẫn chưa có người nào thử qua.”



Ông Ngô nhìn Lâu Minh, giọng nói nghiêm túc “Chờ đến khi tìm được pháp khí thích hợp, ta sẽ lấy linh hồn của cậu ra, dùng bí thuật (thuật pháp bí mật) tách sát khí với linh hồn của cậu riêng biệt rồi gửi vào trong pháp khí. Quá trình này sẽ có điều gì xảy ra, ta cũng không biếtrõ, linh hồn của cậu và linh hồn của người bình thường không giống nhau, ta thậm chí không dám cam đoan, khi lấy linh hồn của cậu ra có thể đưa trở lại nguyên dạng được hay không.”



“nói cách khác … hoặc là thành công, hoặc là chết?” Lâu Minh tổng kết hỏi.



Ông Ngô gật đầu: Nên cậu … có còn muốn thử hay không.



Tác giả có lời muốn nói:



Ngày nào đó, nhà họ Trần nhận được chuyển phát nhanh.



Mẹ Trần: Đây là cái gì?



Nhân viên chuyển phát: Bàn phím chuyên dụng cho game thủ.



Ông Ngô: Con nhóc Trần Ngư này bắt đầu ham mê chơi game rồi hả, tịch thu! (bàn phím laptop dùng không thuận tay chút nào a!)