Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 75 : Giao thừa

Ngày đăng: 18:05 19/04/20


Bởi vì một câu ‘cần pháp khí’ của ông Ngô, Mao đại sư và bộ trưởng Lâu gần như đãtận dụng hết các mối quan hệ để tìm kiếm tất cả các pháp khí có thể tìm được.



Nhưng cho dù họ có mối quan hệ rộng rãi đến mức nào, vả lại thời đại này không phải là thời hưng thịnh của thuật pháp nên muốn tìm được pháp khí tốt là điều vô cùng khó khăn.



Mặc dù trong thời gian ngắn chưa thể tìm thấy pháp khí, nhưng năm mới khi lần đầu tiên Trần Ngư đến Đế Đô đã gõ cửa mọi nhà.



Trần Ngư mặc chiếc áo len đỏ rực, giúp thị trưởng Trần viết câu đối xong, lại đến phòng bếp phụ giúp mẹ Trần. Làm phu nhân thị trưởng, ngày bình thường mẹ Trầnkhông có thời gian nấu cơm, mà chính bà cũng không thích việc bếp núc lắm. Nhưng mỗi dịp vào ngày cuối năm, bà đều đích thân xuống bếp làm một bữa cơm tất niên.



một là vì hôm nay người giúp việc cũng về quê ăn Tết, hai là vào ngày như ngày hôm nay, mẹ Trần hi vọng tất cả mọi việc trong nhà đều do người trong gia đình cùng làm.



“Mẹ, đem nhân sủi cảo bỏ vào như thế này có bị rơi ra không ạ?” Trần Ngư vừa bỏ nhân sủi cảo thơm ngào ngạt vào vỏ bánh, vừa hỏi.



“sẽ có cái bị, nhưng không sao đâu.” Mẹ Trần nói xong lại nhắc “Con nhớ cho chút dấm vào nhé, sủi cảo không có dấm ăn không ngon đâu.”



“Dạ …” Trần Ngư lên tiếng, nghĩ nghĩ rồi hỏi “Mẹ, bây giờ anh Hai có ăn được mấy món này không?”



Hai ngày trước, cuối cùng Trần Dương đã tỉnh lại, ở phòng bệnh nặng quan sát thêm hai mươi bốn giờ nữa, đã được chuyển sang phòng bệnh thường. Tuy nói là bệnh tìnhđã chuyển biến tốt lên nhưng trong thời gian tới vẫn chưa thể xuất viện được, mẹ Trần sợ thời gian năm mới Tết đến, con trai một mình trong bệnh viện cô đơn, thế là đãchuẩn vị một phần ăn Tất niên, dự định mang đến bệnh viện buổi trưa cùng Trần Dương ăn Tết.



“anh con không ăn được đâu.” Mẹ Trần vừa nói vừa chuẩn bị một phần thịt kho tàu.



“Vậy chúng ta chuẩn bị nhiều món như vậy làm gì ạ?” Trần Ngư khó hiểu.



“Chúng ta ăn a, anh trai con nhìn là được rồi.” Mẹ Trần vừa cười vừa nói.



“Mẹ, mẹ đang quan tâm anh hay là đến kích thích anh con vậy?” Trần Ngư không nhịn được mà líu lưỡi.



“Chỉ là hình thức thôi mà, quan trọng là cả nhà chúng ta cùng nhau ăn Tất niên.” Mẹ Trần nói xong thì nhìn lên lầu hai “Nếu không con ở nhà cùng ông Ngô đi.”
“Ai, mẹ … Con không sao mà.” Trần Ngư rối rắm hồi lâu, cuối cùng đành chịu thua “Được rồi, con thừa nhận đúng là ông nội đến Đế Đô là vì con.”



Lập tức mẹ Trần ngừng khóc, ba người tập trung nhìn Trần Ngư, chăm chú nghe cônói.



“Lúc đó, khi cứu anh Hai, con đã sử dụng một thuật cấm, cái thuật cấm này sẽ tạo phản lực lên cơ thể con nên ngày đó con mới đột nhiên bị ngất xỉu. Ông nội cảm nhận được việc con sử dụng thuật cấm, sợ con bị phản phệ (tác động ngược lại) nên mới chạy đến Đế Đô tìm con, sau đó đã chữa khỏi cho con.” Trần Ngư giải thích mọi việcmột cách ngắn gọn, dễ hiểu.



“Chữa khỏi rồi?” Mẹ Trần vẫn còn hoài nghi.



“Vâng ạ, chữa khỏi thật rồi. Nếu không chữa cho con xong rồi, mẹ nghĩ là ông lão đósẽ có tâm tình cả ngày nhàn nhã làm tổ ở trong phòng mà chơi game sao?” Nghĩ đến ông lão lớn tuổi mà còn nghiện game, Trần Ngư không nhịn được mà oán thầm, đến gọi ‘ông nội’ mà cũng quên.



“…” Ba mẹ Trần liếc nhìn nhau, thấy trong mắt hai người là vẻ không thể tin được. thìra, ông Ngô trốn trong phòng cả ngày không phải để vẽ bùa mà là để chơi game sao?



“Nên mọi người yên tâm nha, con thực sự là không sao đâu.” Trần Ngư nhắc lại lần nữa.



“Vậy sau này con cũng không được làm ẩu như vậy nha.” Mẹ Trần không yên lòng dặn dò.



“Mẹ, mẹ đừng chỉ nói con, mẹ phải mắng anh Hai nè. Nếu như anh ấy nhớ mang theo bùa hộ mệnh thì làm gì mà xảy ra nhiều chuyện như vậy.” Trần Ngư chuyền bóng.



nói đúng quá, ba mẹ Trần lập tức quay đầu nhìn về phía ‘kẻ đầu têu’ nào đó.



“Ai … sao con cảm thấy ngực hơi đau, chắc là con cần phải nằm nghỉ mới được.” Trần Dương tự nói rồi tự nằm xuống, còn thuận tay đắp chăn che kín mình.



“…”



(còn tiếp)