Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 761 : Trừ ma đêm giao thừa

Ngày đăng: 18:05 19/04/20


Chờ đến khi hồn vía lên mây của Lâu Minh trở về vị trí ban đầu thì Trần Ngư đã rời khỏi phòng sách. Trong phòng sách vắng lặng chợt vang lên tiếng điện thoại, là mẹ Lâu gọi điện đến hỏi thăm nhưng dường như Lâu Minh không hề nghe thấy.



anh ngồi thừ trên ghế, trong miệng vẫn lưu lại cảm giác tê dại khi đầu lưỡi của Trần Ngư liếm qua, mỗi lần nhớ lại, đều làm anh lâng lâng như mất hết sức lực.



cô nhóc, em đang đùa với lửa đó, em có biết không?



Lâu Minh khó chịu nhắm mắt lại, trái tim trong cơ thể xụi lơ nhảy nhót dữ dội, tựa như mỗi âm thanh là một tiếng trống thúc giục anh đi làm một việc gì đó mà anh vẫn luôn kiềm chế mình không được làm.



“Cốc cốc!”



Hà Thất đứng ngoài gõ cửa, chờ trong chốc lát không thấy Lâu Minh trả lời. Hà Thất hơi nhíu mày, một lát sau lại gõ cửa lần nữa, lúc này mới vang lên giọng nói của Lâu Minh kêu cậu ta đi vào.



“Tam thiếu.” Hà Thất đẩy cửa bước vào.



“Có chuyện gì sao?” Lâu Minh vẫn duy trì tư thế ngồi trên ghế, thậm chí không thèm quay đầu nhìn Hà Thất.



“Phu nhân vừa gọi điện thoại cho anh mà không thấy anh nghe máy.”



Lâu Minh sững người, đưa tay cầm điện thoại trên bàn, quả nhiên phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ từ mẹ Lâu. Vừa rồi anh vẫn luôn ngồi đây mà, sao anh lại không nghe thấy nhỉ.



“Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi.”



“Vâng.”



Sau khi Hà Thất rời đi, Lâu Minh điều chỉnh cảm xúc lại một chút rồi mới gọi điện lại cho mẹ Lâu.
Người thanh niên nhìn Trần Ngư với cả người đầy sát khí mà giật mình, nói thầm, ác ma này sát khí nặng quá. Ngay lúc đó, Trần Ngư quay đầu lại, động tác chạy của người thanh niên ngừng lại, qua một hồi lâu mới nhìn Trần Ngư làm một động tác cúi chào thật sâu “Vị đạo hữu này, thật thất lễ quá.”



Đạo hữu?? Tần Quan Hải không thể tin nhìn Trần Ngư.



“Sư đệ nhà anh hình như mắt không được tốt, vậy thì đừng có chạy loạn bên ngoài chứ.” Trần Ngư nhịn không được mà nói móc.



“thật xin lỗi, sư đệ nhà tôi có thể là do nhìn thấy sát khí trên người cô nên mới hiểu lầm như vậy.” Thực ra người thanh niên đối với việc sát khí trên người Trần Ngư còn kinh khủng hơn cả ác ma cũng rất là tò mò.



“Sư huynh, cô ấy … là người?” Lúc này Tần Quan Hải từ dưới đất bò lên, vẻ mặt khôngthể tin được nhìn Trần Ngư.



“Tiểu sư đệ, đừng nói lung tung, mau xin lỗi đi.” Kiến thức của người thanh niên hiển nhiên là sâu rộng hơn tiểu sư đệ nhà anh ta nhiều, một người mang theo sát khí nồng đậm như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh, tự nhiên đứng ở đây, có thể thấy là tu vi sâukhông lường được.



“thật xin lỗi …” Tần Quan Hải biết đối phương không phải ác ma mà là người thì đỏ mặt lên nói xin lỗi.



“Cậu cho rằng tôi là ác ma mới xông lên?”



“Dạ.” Thiếu niên đỏ mặt nhẹ gật đầu.



“Tu vi của cậu có chừng ấy mà cũng dám liều lĩnh xông lên sao?” một thân sát khí này của cô có thể ngang với ác ma sáu trăm năm, còn thiếu niên này vừa nhìn là biết thời gian tu luyện thuật pháp chưa được bao lâu, cũng không biết dũng khí từ đâu mà có.



Thiếu niên nghe thế thì càng cảm thấy xấu hổ.



Giờ Tý đã đến, con vật của năm bắt đầu cắn nuốt không khí dơ bẩn, lấy con vật của năm làm trung tâm, trong vòng bán kính năm dặm, ác ma cũng bắt đầu náo động. Trần Ngư không để ý đến hai người này nữa, nghĩ đến mục tiêu còn phải tiêu diệt bảy mươi con ác ma nữa, Trần Ngư quay người ra khỏi rừng cây, đi về phía ác ma đang tụ tập.