Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 79 : Cương thi ngàn năm 2

Ngày đăng: 18:05 19/04/20


Nhưng mà thân thể cương thi vốn là ‘mình đồng da sắt’, Trần Ngư cũng không nghĩmột kiếm của mình có thể gây tổn thương gì cho nó, cô điều khiển la bàn và ‘chuông chiêu hồn’ không ngừng tấn công liên tiếp về phía cương thi.



La bàn chuyển động không ngừng, tỏa ra linh lực đánh liên tục lên người cương thi, định tìm ra điểm yếu nhất trên người nó.



‘Chuông chiêu hồn’ thì không ngừng rung lên bên tai cương thi, phát ra sóng âm có thể làm choáng váng những vật mang âm-sát khí.



Động tác của cương thi hơi khựng lại, nó bị hai pháp khí này giày vò mà cảm thấy phiền phức, đưa tay muốn đánh rớt chúng nhưng không làm cách nào mà bắt được hai pháp khí linh hoạt. Trần Ngư nhân cơ hội cương thi không chú ý, cầm kiếm chạy tới, đâm một nhát vào mu bàn chân cương thi.



“Phốc … Xì …” một kiếm dồn hết linh lực của Trần Ngư cũng chỉ có thể đâm xuyên qua giày của cương thi, làm lộ ra xương ngón chân đen nhánh của nó.



Trần Ngư thấy cương thi không để ý đến mình, thừa cơ lấy ra một lá bùa trừ ma cao cấp, dán thẳng lên chân cương thi. Bùa trừ ma cao cấp nổ tung trong nháy mắt, cương thi bị đau, bay lên đạp một cước về phía Trần Ngư. Trần Ngư nhanh nhạy lật nghiêng người vất vả né tránh.



“Trần … Đạo hữu …” Lục Ninh thấy chỉ có một mình Trần Ngư chiến đấu với cương thi, cố hết sức giương kiếm gỗ đào trong tay lên muốn hỗ trợ nhưng dưới bầu không khí nồng đậm sát khí như vậy thì không có cách nào tiến lên được một bước.



Hai người khác cũng không khá hơn Lục Ninh, bọn họ vận linh lực toàn thân cũng chỉ có thể ngăn chặn sát khí ăn mòn lí trí mà thôi, căn bản không thể động đậy.



“Đừng đứng ngay ở cửa hang!” (cái lỗ lúc cương thi tỉnh dậy bò ra) Trần Ngư tranh thủ thời gian quay đầu lại, phát hiện ba người đang đứng ngay chính giữa cửa hang, sát khí trong cửa hang rót thẳng vào người họ. Sát khí mà cương thi góp nhặt cả ngàn năm, mấy người họ có thể nhúc nhích mới là lạ.



Mấy người kịp thời phản ứng, cùng lui về phía sau mấy bước, thay đổi phương hướng chạy về phía cương thi, phát hiện đã không còn khó cử động như lúc nãy nữa, sau đó từng người giơ kiếm gỗ đào lên hỗ trợ.



Cùng với sự tấn công của ‘chuông chiêu hồn’ và la bàn, bốn kiếm đâm của bốn người căn bản không đả động gì được tới cương thi, nó bực bội nhấc chân định đạp bay Thiệu Kỳ đang định tấn công nó.



“Linh lực của chúng ta quá yếu, căn bản là không thể gây tổn thương gì cho cương thi.” Lương Quang thất bại nói.



Hai người khác cũng phát hiện vấn đề này, vẻ mặt cũng đều rất khó coi.



Trần Ngư cắn răng một cái, đem túi vải đựng bùa chú của mình ném cho Lục Ninh, nói“Bên trong có mấy bùa chú có thể dùng, mấy người giúp tôi phân tán sự chú ý của cương thi.”



“Vậy còn em?” Lương Quang hỏi


Cương thi ngàn năm với sức mạnh to lớn nhưng không chống cự nổi qua ba phút vớisự tấn công của Lâu Minh.



“anh Ba!” Trần Ngư thấy cương thi đã bị tiêu diệt, định chạy về phía Lâu Minh.



“Con đừng đi qua!” Ông Ngô lập tức ngăn Trần Ngư lại.



Trần Ngư khó hiểu nhìn ông Ngô.



“Bây giờ cậu ta nguy hiểm hơn cương thi nhiều.” Vẻ mặt ông Ngô nghiêm túc nhìn người thanh niên đang từ từ đứng dậy, sát khí đỏ như máu dữ dội, hai mắt lạnh băng nhìn thẳng qua.



“Sát khí của anh Ba bùng phát rồi, ông nội, ông mau phong ấn cho anh ấy đi.” Linh lực trong người Trần Ngư không đủ không thể nào phong ấn, chỉ có thể cầu xin ông nội giúp đỡ.



“Ta không phong ấn được!” Ông Ngô đem Trần Ngư giấu ra sau lưng “Cương thi đã bị diệt, chắc kết giới đã được mở con nhanh ra ngoài đi!”



“Ông nội, ông có ý gì?” Trần Ngư có cảm giác không tốt, nhìn ông nội.



“Bản thân Lâu Minh chắc cũng không muốn cứ như vậy đi ra ngoài làm hại nhân gian đâu nhỉ.” Ông Ngô rút kiếm gỗ đào trong tay Trần Ngư.



Sát khí trong người Lâu Minh đã đến bờ sụp đổ, hoàn toàn không thể chịu được lần bùng phát nào nữa, huồng hồ anh lại mới hấp thu sát khí của một con cương thi ngàn năm, bây giờ đã không còn cách nào nữa rồi.



Lúc nãy, khi Lâu Minh chạy đến cứu Trần Ngư, ông Ngô liền biết mọi chuyện đã hỏng việc, đáng tiếc động tác của Lâu Minh quá nhanh, ông không kịp ngăn lại.



Trần Ngư hoảng sợ nhìn ông Ngô: Ông nội … muốn giết anh Ba sao?



Tác giả có lời muốn nói:



Trông thấy sát khí của Lâu Minh bùng phát, trong đầu ông Ngô là như vầy



Ông Ngô: Muốn khống chế cương thi còn có Thiên Sư là ta ở đây cơ mà, cậu chạy cái gì? Muốn so là cậu chạy nhanh hơn ta phải không? Ban đầu chỉ cần bắt cương thi là có thể giải quyết mọi chuyện, bây giờ ta xem cậu kết thúc mọi chuyện như thế nào?