Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 822 : Tỉnh lại 2

Ngày đăng: 18:05 19/04/20


Phòng ngủ của Lâu Minh ở hướng nam là một vị trí rất tốt, lúc sáng sớm, ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua cửa sổ chiếu xạ lên giường ngủ. Nhưng lúc này đã gần trưa, ánh nắng thu về góc phòng chuẩn bị lui ra ngoài, nhưng cửa sổ phòng ngủ dù khôngcó ánh nắng chiếu thẳng vào vẫn sáng rọi như thường.



Đặc biệt đối với người đã hôn mê nửa tháng trời mà nói, hai mắt chỉ mới hé được mộtchút đã bị ánh nắng kích thích mà phải nhắm lại lần nữa.



Theo bản năng, Lâu Minh nghiêng người qua một bên để lưng quay về phía ánh mặt trời. Khi một lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt chính là tập thơ anh vẫn để ở đầu giường cùng đầu ngón tay trắng nõn trên bìa thơ màu xanh nhạt.



Là Thi Thi, cô ấy không sao!



Trong nháy mắt, Lâu Minh cảm thấy an tâm, khóe miệng không tự chủ lộ ra nụ cười nhàn nhạt.



Động tác nghiêng người của Lâu Minh rất nhẹ nhưng Trần Ngư vẫn nhận ra, cô đặt sách xuống, ánh mắt liền rơi vào đôi mắt đen như mực đầy thâm thúy của Lâu Minh,cô kêu lên mừng rỡ “anh Ba, anh tỉnh rồi!”



“Ừ!” Lâu Minh há miệng, giọng nói hơi trầm khàn.



“anh Ba, anh khát nước hả? Để em lấy nước cho anh, không đúng, để em gọi bác sĩ đến.” Trần Ngư nói, ném quyển sách trong tay xuống, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng ngủ.



Nhìn dáng vẻ kích động của Trần Ngư, Lâu Minh bật cười, tâm tình tự nhiên cảm thấythật vui vẻ, cũng không biết là vì Trần Ngư đã được cứu hay là vì khi vừa mở mắt đãnhìn thấy cô.



Có lẽ đều có đi.



Rất nhanh, Mao đại sư, bộ trưởng Lâu, ông Ngô, đoàn bác sĩ chữa bệnh như ong vỡ tổ ùa vào phòng Lâu Minh, lại qua một đợt kiểm tra, xác định thân thể của Lâu Minhkhông có vấn đề gì, lại theo thứ tự rời đi, chỉ còn Trần Ngư vẫn ở lại phòng như cũ, nhìn Lâu Minh húp cháo.



“Món cháo này chẳng có hương vị gì cả.” Trần Ngư uống hai ngụm liền chê.



“Vậy em đừng uống, để anh cho Hà Thất chuẩn bị mấy món khác cho em.” Lâu Minhnói.



“Dạ, không cần đâu.” Trần Ngư lắc đầu.



“Em không thích ăn mà?”



“Nhưng anh đâu ăn được mấy món đó.



“…” Lâu Minh sững người “Em không cần ăn mấy món giống anh đâu.”



“Nhưng mà … Nếu em ăn mấy món quá thơm, anh thấy thèm thì làm sao bây giờ.” Trần Ngư đương nhiên nói “Nên anh phải nhanh khỏe lên nha, sau đó chúng ta có thể ăn cùng nhau rồi.”



Lâu Minh rất muốn nói là mình không thèm, nhưng nhìn vẻ mặt thành thật của cônhóc, anh chỉ có thể gật đầu đồng ý “Được, anh sẽ nhanh khỏe mà.”



Trần Ngư hài lòng cười một tiếng, cúi đầu uống từ ngụm cháo. Lâu Minh dùng thìa múc một muỗng cháo, trong miệng còn đọng lại hương vị mềm xốp của hạt gạo, đầu lưỡi cảm nhận được mùi vị ngọt ngào thơm mát, thực ra … không phải là không có hương vị gì đâu.
Tung tăng bơi lội



anh muốn được là rừng sâu



Ở bên bờ sông nhỏ …”



Lâu Minh mỉm cười, âm thanh êm dịu mà sâu lắng tiếp tục đọc bài thơ, cho đến khi bài thơ kết thúc.



“anh Ba, anh đọc hay quá.” Trần Ngư được voi đòi tiên, lấy điện thoại di động ra, nóira yêu cầu “anh có thể đọc lại lần nữa không, để em ghi âm lại rồi học theo, khi thi đấu chắc chắn sẽ giật giải nhất luôn đó.”



Lâu Minh liếc nhìn điện thoại di động đang được Trần Ngư nắm chặt trong tay, còn phải đọc một lần nữa, muốn ghi âm để từ từ học?



“Ừ!” Lâu Minh cũng không vạch trần, đợi Trần Ngư mở phần mềm ghi âm rồi nhẹnhàng đọc lại một lần nữa.



Nhìn cô nhóc hí hửng như mèo trộm cá rán, khóe miệng của Lâu Minh càng cong hơn. Xem ra là không phải ảo giác của anh, cô nhóc này chắc là thích anh rồi, nhớ lại cái hôn trong đêm giao thừa đó, Lâu Minh cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.



“anh Ba?” Trần Ngư nghi ngờ ngẩng đầu.



“Thi Thi, khi nào ông Ngô giúp anh phân tách sát khí xong, anh có chuyện muốn nóivới em.” Lâu Minh nhìn Trần Ngư nghiêm túc nói.



“Chuyện gì vậy ạ?” Trần Ngư tò mò.



“Bây giờ không thể nói!” Lâu Minh lắc đầu



“A.” Mặc dù tò mò nhưng Trần Ngư cũng không hỏi dò nữa, suy nghĩ một chút cũngnói “ … Đến lúc đó em cũng có chuyện muốn nói với anh.”



“Được, lúc đó cho em nói trước đó.”



“Vâng.” Trần Ngư vui rạo rực đáp.



Tác giả có lời muốn nói:



Từ nay về sau, trong phòng kí túc xá nữ số 518 của đại học Đế Đô, chuông báo thức cho cả phòng luôn là giọng nói trầm ấm của Tam thiếu.



Thế nên, khi ba bạn gái còn lại trong phòng muốn tìm bạn trai, đều cho người đó đọc bài thơ này trước, đọc không hay bằng Tam thiếu, lập tức PASS.



Con cua: Rất ngọt có phải không?