Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 83 : Tôi là kí ức của cậu

Ngày đăng: 18:05 19/04/20


Hôm nay là ngày khai giảng của Đại học Đế Đô, sau khi trải qua kì nghỉ đông vắng vẻ, quán xá ở phố ăn vặt gần trường trở nên đông vui, náo nhiệt hẳn lên. Sau một thời gian không gặp nhau, các sinh viên sau khi hết giờ học đều đến đây, cùng chọn mộtquán, vừa ăn vừa trò chuyện những điều thú vị đã trải qua trong kì nghỉ.



Nhóm bạn gái phòng 518 ban đầu cũng lên kế hoạch như vậy, thậm chí Hàn Du đã đặt trước một bàn tại quán thịt quay hot nhất trong phố. Kết quả đợi đến khi hết giờ học, Trần Ngư đã quay đầu chạy mất.



“Cậu ấy vừa nói cậu ấy muốn đi đâu?” Hàn Du hỏi Phương Phỉ Phỉ đang đứng bên cạnh, vừa mới được Trần Ngư quăng cho đống sách vở.



“Hình như cậu ấy về nhà.” Phương Phỉ Phỉ cũng không chắc chắn.



“không phải là cậu ấy vừa từ nhà đến trường thôi sao?” Hàn Du nghi hoặc nói.



“Qua một kì nghỉ đông, Tây Thi bây giờ đã không còn là Tây Thi trước đây nữa.” Trương Mộc Oản chợt cảm thán.



“Sao cậu lại nói thế?” Phương Phỉ Phỉ khó hiểu nhìn Trương Mộc Oản.



“Cậu ấy có bạn trai a.” Trương Mộc Oản không nhịn được mà cảm thán, cuộc đời này đúng là không biết trước được điều gì (thế sự vô thường), Tây Thi vốn là người ngây thơ về tình cảm nhất trong số bọn họ, ấy vậy mà lại là người đầu tiên trong phòng họ thoát số FA.



“Đúng rồi.” Hàn Du bừng tỉnh “Lúc sáng tớ còn hỏi cậu ấy khi nào dẫn bạn trai đến giới thiệu cho bọn mình nữa ấy.”



“Rồi cậu ấy nói sao?” Trương Mộc Oản và Phương Phỉ Phỉ tò mò hỏi.



“Cậu ấy nói … Bây giờ bạn trai của cậu ấy … không thể gặp người.” Hàn Du không còn gì để nói.



“…” Phương Phỉ Phỉ và Trương Mộc Oản cũng chẳng nói nên lời.



==



Trần Ngư ra khỏi cổng trường, đón một chiếc xe taxi đi về khu tập thể. cô vội vội vàng vàng chạy về như vậy là vì tối nay ông Ngô sẽ giúp Lâu Minh tách rời sát khí.



Ngày hôm qua, bộ trưởng Lâu đem về sáu món pháp khí thì chỉ có một món có thể tạm sử dụng, nhưng chiều nay Mao đại sư đem đến hai món nữa, có phẩm cấp rất tốt. Ông Ngô suy nghĩ một chút, quyết định tối nay sẽ thực hiện việc tách rời sát khí cho Lâu Minh.
“Vâng!” Trần Ngư gật đầu thật mạnh.



Trong lòng Trần Ngư tất nhiên là tin tưởng ông nội mình, tuy có rất nhiều chuyện ôngkhông đáng tin cậy lắm, nhưng việc liên quan đến sống chết của một người, chưa bao giờ ông Ngô lấy ra để đùa chơi.



Mọi người lại chờ đợi một lát, cuối cùng trên lấu cũng có tiếng động, mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy ông Ngô đứng ở đầu cầu thang lầu hai. Ánh mắt ông thản nhiên nhìn lướt qua mọi người, phát hiện Trần Ngư đã đến rồi mới quay qua nói với Lâu Minh “Có thể thể bắt đầu rồi, cậu lên đi.”



“Vâng.” Lâu Minh không chút do dự, đứng dậy đi lên lầu.



“Lâu Minh!” Bộ trưởng Lâu và Mao đại sư cùng đứng lên, mặc dù trước đó họ đã tự trấn an bao nhiêu lần, nhưng đến khi bắt đầu, trong lòng vẫn lo lắng sốt ruột.



“Mọi người yên tâm, con lên đây.” Lâu Minh quay người lại, cười nhẹ, dáng vẻ bình tĩnh ung dung như chỉ đang chúc mọi người ngủ ngon.



Trần Ngư chờ đến khi Lâu Minh theo ông Ngô vào phòng mới xoay người ra khỏi phòng khách. Trong biệt thự ông Ngô đã bố trí một trận pháp mà trong thời gian ngắn có thể ngăn chặn được tất cả các loại sát khí.



“Tiểu thư Trần Ngư.” Trần Ngư vừa ra khỏi phòng khách thì Điền Phi liên cầm hộp gỗ đựng cây trâm đưa cho cô.



Trận pháp này là để phòng ngừa những tình huống xấu có thể xảy ra, tuy trong phòng ngủ trên lâu hai ông Ngô cũng đã bố trí trận pháp, nhưng nhỡ đâu vì sát khí của Lâu Minh quá mạnh mẽ mà phá vỡ trận pháp tràn ra ngoài thì Trần Ngư ở bên ngoài biệt thự sẽ tiến hành biện pháp chặn lại lần hai, đồng thời dùng cây trâm này để lọc sạch sát khí, đảm bảo không làm bị thương người thường.



Thực ra việc tách rời sát khí này vốn không nên tiến hành trong khu tập thể, nếu nhưkhông phải là khi tiến hành tách rời sát khí sẽ làm tiêu hao một lượng linh khí khổng lồ, ông Ngô sợ sẽ bị cạn kiệt linh lực nên cần phải ở một nơi có nguồn linh khí dồi dào để bù đắp.



Trần Ngư nắm chặt cây trâm cài, đứng dưới ánh đèn mờ vàng, ngẩng đầu nhìn cửa sổ lầu hai, trong lòng có chút hồi hộp.



“Tiểu thư Trần Ngư, Tam thiếu sẽ không sao chứ.” Đứng ở bên, Điền Phi đại diện nhóm trợ lý hỏi.



“sẽ không sao đâu!” Trần Ngư nói như đinh đóng cột, dường như chỉ cần nói như vậy là mọi chuyện có thể suôn sẻ hoàn toàn.



(còn tiếp)