Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 832 : Tôi là kí ức của cậu 2

Ngày đăng: 18:05 19/04/20


(tiếp theo)



Lầu hai, trong phòng ngủ của Lâu Minh.



“Cậu chuẩn bị xong chưa?” Ông Ngô nhìn Lâu Minh đang đứng ở trung tâm ba chiếc pháp khí.



“Con đã sẵn sàng.” Lâu Minh gật đầu nói.



“Vậy ta bắt đầu.” Ông Ngô đứng trước người Lâu Minh, trên không vẽ một lá bùa chiêu hồn, sau đó ngón tay chạm nhẹ vào trán Lâu Minh, chờ đến khi lá bùa chiêu hồn lóe lên ánh sáng vàng rực chạm vào ngón tay trên trán Lâu Minh, chợt cong lên như ôm lấy một vật gì đó, nhẹ nhàng kéo ra bên ngoài.



“Phịch!”



Vốn đang đứng thẳng, thân hình Lâu Minh đột nhiên ngã ra nằm lên giường, còn mộtLâu Minh khác vẫn đang đứng ở chỗ cũ là một hình bóng trong suốt.



Câu hồn … thành công!



“Đây là …” Lâu Minh giơ tay lên, rồi lại xoay người nhìn chính mình đang nằm trêngiường, vẻ mặt đầy mới lạ. Đây là cảm giác linh hồn ly thể sao? (linh hồn rời xa thân thể)



“Kế tiếp, ta sẽ tách rời sát khí của cậu.” Sắc mặt ông Ngô nghiêm túc.



“Con nhờ ông.” Lâu Minh nhìn ông Ngô khẽ khom người.



Trong nháy mắt linh hồn của Lâu Minh được câu ra, ông Ngô liền phát hiện trên linh hồn của anh có phong ấn, mà sát khí đang bao quanh thân thể của Lâu Minh chính là từ khe hở nơi phong ấn đang không ngừng trào ra ngoài.



sự phát hiện này làm ông Ngô nửa vui nửa buồn. Vui là vì sát khí của Lâu Minh có mộtbộ phận đang bao xung quanh linh hồn, nên ông cũng không cần phải làm thương tổn linh hồn của Lâu Minh cũng có thể tách rời sát khí này ra. Buồn chính là, sợ rằng cái ở dưới phong ấn này mới là nguồn gốc của sát khí.



Ông Ngô trầm ngâm trong chốc lát, quyết định trước tiên sẽ tách rời sát khí đang bao quanh linh hồn Lâu Minh. Ông Ngô cầm lấy ngọc bội mà bộ trưởng Lâu tìm được, dùng linh lực dẫn nguồn, từng bước từng bước đem sát khí dẫn vào. Miếng ngọc bội màu xanh biếc, sau khi hấp thụ sát khí trở nên đỏ rực. Quá trình này mất một giờ đồng hồ, cho dù liên tục bổ sung linh khí, ông Ngô cũng vì mệt mỏi mà mồ hôi đầy đầu.



Tách rời sát khí còn khó hơn nhiều so với tưởng tượng của ông, hơn nữa … những sát khí này còn không phải là sát khí gắn bó chặt chẽ với linh hồn.
Mỗi người chỉ có một linh hồn, nếu đời trước linh hồn còn chưa đi đầu thai thì sẽkhông có anh của đời này, cho nên hai người không có khả năng cùng tồn tại.



“nói một cách chính xác thì ta chỉ là một phần kí ức của cậu, ngủ sâu trong linh hồn, dùng để phong ấn sát khí.” Người đàn ông giải thích “Để phòng ngừa sát khí bùng phát đến tình trạng không thể cứu vãn được nữa.”



“Đêm giao thừa hôm đó, tia sáng vàng bỗng nhiên xuất hiện …” Ông Ngô bừng tỉnh hiểu ra.



“Là ta, ta vẫn đang ngủ say, chỉ có khi sát khí bùng phát không thể khống chế hoặc là khi có người có thể đánh thức ta, ta mới có thể thức tỉnh.” Người đàn ông nói “Hôm đó, khi sát khí bùng phát, ta có thể cảm nhận được linh lực của trâm Thanh Linh.”



“Là cây trâm cài tóc kia.”



So với sự khiếp sợ của ông Ngô, Lâu Minh lý trí hơn nhiều, anh nhìn người đàn ông tự xưng là kí ức kiếp trước của anh, hỏi “Nếu anh là kí ức kiếp trước của tôi, anh phải biết sát khí trên người tôi là từ đâu mà có chứ?”



“Ta không biết.” Ngoài ý muốn của mọi người, người đàn ông lắc đầu.



“Sao lại thế được? không phải anh cũng là tôi sao?” Lâu Minh nhịn không được mà hỏi tiếp.



“Ta chỉ là một đoạn kí ức, chỉ nhớ được những gì mà cậu muốn ta nhớ.” Người đàn ông nói “Ta nhớ được phải phong ấn sát khí cũng như làm cách nào hóa giải nó, nhưng ta lại không biết nguồn gốc sát khí từ đâu mà có.”



“Ngài/anh biết cách hóa giải sát khí sao?” Ông Ngô và Lâu Minh cùng đồng thời kêu lên.



“Đương nhiên, chính vì thế mà ta tồn tại.” Người đàn ông trả lời.



Tác giả có lời muốn nói:



Trần Ngư: anh Ba, kiếp trước của anh thật đẹp trai, như thần tiên luôn í … (mắt lấp lánh)



Tam thiếu: Kiếp trước mình có phải bị đầu đất không vậy? Lưu lại kí ức làm gì chứ, cắt bỏ, cắt bỏ ngay …