Xí Đồ Tiện Nhân
Chương 20 : Lễ vật và đồ cưới
Ngày đăng: 02:34 22/04/20
Người hầu trà thành thạo pha một ấm trà xuân Long Tĩnh, phút chốc mùi thơm bay khắp nơi trong căn phòng trang nhã.
Đại hoàng tử giơ tay kêu tên nô tài đưa tới trước mặt Tần Kha một hộp gấm nhỏ, cất tiếng cười lanh lảnh: "Đây là ngọc bích mà biên giới tiến cống, đã chế thành đôi bài long phượng. Phương pháp tiêu diệu châu chấu quả thực rất hiệu nghiệm, phụ hoàng muốn khen thưởng người có công, ta thấy dáng vẻ khối ngọc bích này không tệ, cho nên yêu cầu thứđồ vật nhỏ này. Hôm nay muốn tới đây tặng ngươi và Mạnh tiểu thư làm lễ vật có lẽ thích hợp hơn."
Ngọc Ninh không rõ biện pháp tiêu diệt châu chấu là do Tần Kha đưa ra, vì vậy cảm thấy giật mình, oán trách: "Đại hoàng huynh thật bất công, đôi bài long phượng này Ngọc Ninh chọn trúng rất lâu rồi, phụ hoàng vẫn giữ lại không chịu cho Ngọc Ninh, không ngờ lại bị Đại hoàng huynh đem làm quà tặng." Nàng ta quay mặt sang: "Tần nhị công tử và Mạnh tiểu thư thật là may mắn."
Tần Kha vốn định từ chối một chút sau đó mới vui vẻ tiếp nhận. Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, dưới chân bỗng nhiên bị đạp một cái. Hắn nhìn sang Mạnh Chu, chỉ thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh. Đợi đến khi nàng nhận ra Tần Kha chăm chú nhìn mình thì bỗng nhiên mặt mày đè nén lại, giống như có ý nhắn nhủ, sau đó lập tức khôi phục bình thường, không chút nào phát hiện được khác thường.
Tần Kha không khỏi cười thầm: Nàng sợ bên trong có quỷ kế gì sao?
Mạnh Chu làm sao có thể không sợ được, Đại hoàng tử và Ngọc Ninh công chúa gióng trống khua chiêng như vậy, vừa thăm dò vừa tặng lễ vật, nhất định là có mưu đồ. Nhưng nàng thật sự không hiểu Tần Kha và mình đều không có tiếng tăm mấy, tại sao lại trêu chọc đến hai vị dòng dõi vua chúa này?
Nàng làm ra vẻ không liên quan gìđến mình mà uống một hớp trà xuân Long Tĩnh, nhưng lại ngầm lo lắng cho Tần Kha làm sao từ chối món quàđó. Song một ngụm nước còn chưa vào đến cổ họng đã nghe Tần Kha nói...
"Nếu vậy Tần Kha cung kính không bằng tuân mệnh."
Mạnh Chu kinh ngạc ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy hai tay Tần Kha cung kính tiếp nhận hộp gấm kia, đồng thời chân thành mỉm cười với Mạnh Chu. Ý nghĩ đầu tiên của Mạnh Chu chính là: Hắn điên rồi sao?
Nếu nói vô công bất thụ lộc, chẳng lẽ Tần Kha không hiểu nhận lễ vật của Đại hoàng tử, sau này sẽ phải đi theo hắn làm tùy tùng ư? Đại hoàng tử là người có dã tâm tranh ngôi đoạt vị, nếu đi theo hắn, sau này không biết sẽ gặp phải những mối nguy gì. Sao Tần Kha lại không cẩn thận như vậy, lẽ nào một đôi ngọc bích là có thể mua được hắn ư?
Mạnh Chu còn đang suy nghĩ làm sao nhắc nhở Tần Kha, lại nghe thấy Ngọc Ninh công chúa không cam lòng tỏ ra yếu kém nói: "Đại hoàng huynh đã nói như vậy, Ngọc Ninh sao có thể keo kiệt được? Vậy chiếc ly phượng hoàng bằng vàng để ở trong kho của ta cũng là đồ bỏ đi, không bằng tặng cho Mạnh tiểu thư làm của hồi môn đi."
Lục Yêu định tiến lên hỏi lại bị Phương Chính ngăn cản, hắn ta nghiêm giọng nói: "Hai vị chủ tử đang nói chuyện với nhau, chúng ta là hạ nhân lúc này không nên xen vào."
Lục Yêu suy nghĩ một chút thấy cũng có lý, trong lúc đó lại liếc mắt quan sát tên nô tài dáng vẻ chính trực, nói cũng có nề nếp, chỉ cảm thấy nếu hắn không mở miệng thì giống như một khúc gỗ chết, mặc dù đã mở miệng... cũng giống như khúc gỗ chết nói chuyện, cho nên không khỏi lén lút nở nụ cười.
Tần Kha và Mạnh Chu sóng vai mà đi, hắn thấy nãy giờ Mạnh Chu không nói gì, không khỏi giật mình: Vừa rồi ở trong quán trà, nàng vừa trừng mắt vừa đá chân, giống như có chuyện vẫn chưa nói hết, sao giờ lại im lặng như vậy. Lo lắng nàng nín nhịn sẽ khó chịu, Tần Kha trêu đùa: "Sao Chu nhi không nói gì vậy?"
Da gà trên người Mạnh Chu nổi đầy lên, nàng liếc mắt nhìn Lục Yêu và Phương Chính đều đi theo cách một đoạn xa, lúc này mới dừng bước chân, bất đắc dĩ nói: "Nhị công tử, nếu không phải ghét bỏ thì gọi thẳng tên Mạnh Chu đi." Cái kiểu xưng hô Chu nhi thật là quá thân mật, hơn nữa mỗi khi nàng nghe thấy giống như là không có chuyện tốt xảy ra.
Nàng thu lại tâm tư, tiếp tục nói: "Mạnh Chu chỉ đang nghi ngờ, Nhị công tử và Đại hoàng tử rốt cuộc là quan hệ như thế nào? Không nghĩ ra cho nên không dám tùy tiện mở miệng."
Nhìn dáng vẻ thản nhiên của Tần Kha, tự biết Tần Kha không để những lo lắng của mình ở trong lòng, Mạnh Chu thở dài một hơi, dứt khoát nói rõ thêm một chút: "Ta ở khuê phòng đương nhiên không hiểu chuyện trong triều đình, nhưng dù sao phụ thân cũng đang làm quan trong triều. Ít nhiều cũng nghe được chút đồn đãi, Đại hoàng tử là thân phận gì, chàng không phải không biết. Nói một câu đại nghịch bất đạo, lúc này ngôi vị Thái tử còn bỏ trống, mấy vị hoàng tử đều có thể. Đại hoàng tử là con trưởng, hắn sao lại không có dã tâm? Chàng nói hôm nay hắn tặng chàng ngọc bích là chuyện tốt, nhưng chàng có thể nào không suy nghĩ thêm một chút, hắn và chàng không thân cũng chẳng quen, vì sao phải tặng chàng món lễ vật quý giá như vậy? Trừ khi là muốn chàng vì hắn mà nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng, thậm chí không quan tâm đến sống chết..."
Lời còn chưa nói hết, cả người nàng đã bị kéo vào trong lòng Tần Kha, mùi thơm ngát của mực viết kèm theo lá trúc xông vào mũi nàng, khiến cho tim nàng nhảy loạn xạ, tinh thần biến đổi, cả người không thể động đậy chút nào.
Chỉ nghe thấy một giọng nói yên ổn từ trên đỉnh đầu truyền tới: "Yên tâm." Chỉ là hai chữ thôi đã khiến cho nàng nổi ra cảm giác rung động, trong lòng giống như có hàng nghìn con sóng xô đập, có xúc động có thở dài và cả một phần an ủi.
Nhưng không ngờ lại nghe Tần Kha lại tiếp túc nói: "Tần Kha ta nhất định sẽ không để cho nàng có cơ hội làm quả phụ."
Nhất thời Mạnh Chu hận không thể xé rách hắn làm mồi cho quạ đen!