Xí Đồ Tiện Nhân
Chương 19 : Nương tử
Ngày đăng: 02:34 22/04/20
Thấy Xảo Tuệ đến, Mạnh Chu giao những chuyện còn lại cho quản gia xử lý, mình thì đi vào phòng. Lúc này mới phát hiện nha hoàn Lục Yêu kia đứng ở sau tấm mành lén lút lau nước mắt.
Thấy Mạnh Chu lại gần, Lục Yêu vội vàng dùng tay áo lau sạch sẽ nước mắt, sau đó mỉm cười: "Tiểu thư đi đâu vậy, hay là khó chịu ở chỗ nào?"
Lúc này Mạnh Chu thật sự là bị chọc giận, nàng lớn tiếng trách mắng: "Bọn họ muốn lục soát em cứ để cho bọn họ lục soát, sao có thể dùng thân mình đi ngăn cản chứ! Nếu ta đến chậm một chút, chẳng phải em đã bị bọn họ dùng gậy đánh chết sao!"
Lục Yêu hơi chấn động, cúi đầu cắn môi, hồi lâu sau mới nói: "Tiểu thư, em biết sai rồi."
Mạnh Chu thở dài một hơi, đỡ nàng ta nằm lên giường. Ban đầu Lục Yêu còn không dám nằm ở trên đó, nói là chủ tớ khác biệt, bị Mạnh Chu trừng mắt liền lập tức ngậm miệng.
Lần trước Mạnh Chu ngã từ trên hòn non bộ xuống vẫn còn chút thuốc mỡ chưa dùng hết cất ở trong ngăn kéo. Nàng tự mình lấy ra sau đó kêu nàng ta vén y phục lên. Từng vết đỏ tím trên lưng nhìn rất kinh khủng, trong lòng càng thêm thêm sợ hãi và đau đớn.
Mạnh Chu đau lòng, nặn thuốc mỡ ra tay sau đó nhẹ nhàng xoa bóp những chỗ bị bầm tím.
Lục Yêu nằm ở trên giường hoảng hốt lúng túng, muốn khuyên can nhưng lại không khuyên được, chỉ có thể thấp giọng cầu xin: "Tiểu thư, mau dừng tay lại đi, nếu để cho người khác nhìn thấy sẽ nổi ra lời đàm tiếu. Người yên tâm, chút thương tích này em vẫn chịu đựng được, a..." nàng ta vẫn còn chưa nói hết câu, đột nhiên trên lưng bị xoa bóp mạnh một cái, đau đến nỗi nàng ta không khỏi hoảng sợ kêu ra.
Tay Mạnh Chu toàn là thuốc mỡ, giọng nói dịu đi không ít: "Sau này nếu còn gặp loại chuyện như vậy, em cứ thoải mái để cho bọn họ lục soát, cho dù tìm ra thứ gì không thuộc về phòng này cũng không cần lo lắng, cây ngay không sợ chết đứng. Cuối cùng chúng ta sẽ tìm được cách chứng minh mình trong sạch. Quan trọng nhất vẫn là bảo toàn mạng nhỏ của mình, nếu tính mệnh cũng không giữđược thì đến lúc đó chỉ có thể nằm trong lòng đất nhìn người bên ngoài hắt nước bẩn vào mình, em cam lòng sao?"
Tuy nói là Mạnh Chu giận Lục Yêu, nhưng giận chính mình nhiều hơn: Chủ tử không được coi ra gì, hạ nhân cũng bị khổ theo. Sau khi sống lại nàng cho rằng trốn ở trong khuê phòng sẽ trời yên biển lặng, rời xa tranh đấu. Thật không ngờ, ngươi không muốn cùng người ta tranh giành, người ta cũng không buông tha ngươi.
Nơi nào có người thì có giang hồ, có tranh đấu. Không phải Tần phủ và Mạnh Phủ cũng như vậy sao? Hi vọng giấu tài? Chó má! Chủ động tỏ ra yếu kém sẽ chỉ làm cho người ta càng thêm coi thường, càng thêm chà đạp lên ngươi!
Chỉ có quyền thế uy nghiêm mới là vũ khí lợi hại nhất khiến người ta kinh sợ.
Thoa xong thuốc cho Lục Yêu, Mạnh Chu bảo nàng ta tiếp tục nằm ở trên giường còn mình thì ngồi yên ở trên ghế. Ngồi một lúc lâu mới hô ra bên ngoài: "Xảo Tuệ tỷ tỷ còn ở ngoài không?"
Lục Yêu nhíu mày một cái, hỏi: "Tiểu thư, rốt cuộc nàng kia là ai vậy? Người vẫn nên hồi phủ cùng Đại phu nhân đi, nếu như xảy ra chuyện gì..."
Mạnh Chu bật cười: "Nếu nàng ta thất sự muốn ta gặp chuyện không may, không cần tự mình tới đây, chỉ cần dặn dò một câu thì sẽ có vô số người làm việc cho nàng ta, cho dù ta muốn chạy trốn tới chân trời góc bể cũng không thoát. Bởi vì..." Mạnh Chu dừng lại một chút: "Nàng ta chính là công chúa Ngọc Ninh."
Lục Yêu chưa từng tiến cung, đương nhiên không biết công chúa Ngọc Ninh, nhưng nàng ta cũng hiểu rõ lúc này công chúa Ngọc Ninh là một vị công chúa rất được sủng ái. Lúc trước nàng ta làm một màn lễ cập kê long trọng ai mà không biết? Nhưng mà công chúa là một người tôn quý sao lại tự hạ thấp mình đi tới nơi phố phường này?
Ngọc Ninh công chúa mời Mạnh Chu đến một quán trà, vừa khéo chính là quán trà này nằm ngay đối diện tửu quán Dương Liễu. Hơn nữa từ chỗ ngồi trang nhã trên lầu hai nhìn xuống dưới có thể quan sát rõ ràng tình hình bên trong tửu quán.
Lúc Mạnh Chu đến, công chúa đã ngồi yên ổn ở trong một căn phòng trang nhã, nàng ta nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên trong tửu quán, vẫn không ngẩng đầu lên nói: "Mau tới xem đi, chuyện càng phát triển càng thú vị mà."
Mạnh Chu vâng lời ngồi xuống chỗ đối diện, nhìn về phía cửa sổ, lại thấy bên trong tửu quán Dương Liễu có không ít người quen biết. Cái người tay chống eo nổi giận mắng mỏ kia không phải là Liễu Phiêu Phiêu sao, còn người bị mắng chẳng phải là Tần Giác ư? Còn Vạn Tuệ Như trốn ở phía sau Tần Giác nữa, càng khiến nàng giật mình nhất là, bên cạnh còn có một đám thư sinh. Mạnh Chu bỏ tiền thuê người kia càng khiến cho tâm tình trở nên kích động. Xem ra sắp có một hồi trò hay diễn ra.
Ngọc Ninh giơ tay chống gò má, hứng thú nở nụ cười, cười rất lâu mới ngước mắt nhìn Mạnh Chu: "Nếu đổi lại người là tiểu thư của Vạn phủ thì thế nào?"
Mạnh Chu hiểu rõ hôm nay Ngọc Ninh công chúa tìm tới đây nhất định là có việc, câu hỏi vừa rồi cũng quá mức... chỉ sợ công chúa là tới thăm dò.
Vì vậy vẻ mặt kiên định, nói: "Mạnh Chu không phải là tiểu thư của Vạn phủ, nhất định sẽ không để cho mình rơi vào cục diện khó xử như vậy. Nếu thật sự gặp phải cũng sẽ không đứng ở phía sau nam nhân để cho người ta nhục mạ. Ở nơi thân phận khác biệt há lại để cho người ta làm càn trước mặt mọi người?"
Lời nói vừa mới cất ra lại nghe thấy tiếng mở cửa, một nam tử toàn thân áo gấm dài từ bên ngoài đi vào, hắng giọng cười to: "Ta nói người Nhị công tử nhìn trúng đương nhiên không phải là người nhu nhược, tứ muội lại không tin, nhất định muốn đến thử một lần, hôm nay hẳn là phải tin rồi."
Trong lòng Mạnh Chu hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn lên, Đại hoàng tử đang sải bước tiến vào, mà bên cạnh hắn không phải là Tần Kha thì là ai? Mạnh Chu không khỏi vừa tức giận vừa buồn bực, âm thầm dùng ánh mắt nhìn chằm chằm hắn, giống như là đang trách cứ: Sao không nhắc nhở ta, các ngươi đang ở bên ngoài?
Tần Kha thật sự đành chịu: Ta cũng bịĐại hoàng tử kéo tới uống trà, nào biết hắn ta lại có sắp xếp khác.