Xí Đồ Tiện Nhân

Chương 18 : Phản kích

Ngày đăng: 02:34 22/04/20


Trong phòng thiền Mạnh Chu đã mặc y phục chỉnh tề, sắc mặt vẫn như thường, nhưng trong ánh mắt toát ra chút lạnh lùng. Nàng mở cửa thấy Tần Kha đang trông giữ ở cửa, y phục của hắn vẫn còn ướt, dưới chân có một vũng nước.



Trong lòng khẽ rung động, Mạnh Chu nhịn không được, nhíu mày nói: "Lát nữa ta bảo người mang y phục tới đây, trước tiên chàng nên đi vào phòng thiền sưởi ấm đã. Mặc dù trời vẫn còn ấm nhưng nếu bị phong hàn cũng không phải chuyện nhỏ." Nói rồi cố gắng rút ánh mắt từ trên người hắn lại, sau đó định vòng qua người hắn đi ra ngoài.



Bước chân dừng lại, chỉ thấy trên cánh tay có thêm một bàn tay. Mạnh Chu quay đầu đã thấy vẻ mặt Tần Kha nghiêm nghị: "Ta đi với nàng." Dĩ nhiên hắn biết Mạnh Chu đi ra ngoài phải đối mặt với thủ đoạn độc ác phía sau, nếu người nọ đã dám ra tay như vậy chắc chắn rất hận Mạnh Chu. Lúc này nàng một mình đi vào, không biết sẽ có phiền phức gì.



Tần Kha thật sự không thể yên tâm.



Khuôn mặt căng thẳng của Mạnh Chu thoáng buông lỏng một chút, nàng cười nhẹ, hình như là hơi chút bất đắc dĩ: "Nếu đi cùng nhau, bọn họ sẽ bắt được thóp, đến lúc đó nói sẽ dễ dàng nói xấu chúng ta quan hệ bất chính." Nàng nhướng mày, đối mặt với Tần Kha: "Ta còn muốn ở lại xem xét Mạnh phủ một thời gian, nếu lúc nào cũng nhờ sự trợ giúp của chàng, sao ta có thể yên tâm làm tân nương của chàng?"



Nói xong không phát hiện ra mặt mình đang nóng lên, nàng bỏ tay của Tần Kha ra liền rời đi. Tất nhiên nàng cũng không nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc đến ngây người của Tần Kha.



Một câu "Sao ta có thể yên tâm làm tân nương của chàng" kích thích nghìn vạn cơn sóng trong lòng Tần Kha, khiến cho hắn mỗi lần hiểu ra là một lần nếm được vị ngọt, quả nhiên còn ngọt hơn so với ăn mứt táo!



Lúc này Tương Quân đang ngồi ở trong khuê phòng, nàng ta đã chuẩn bị xong hết tất cả, cho dù tên nô tài kia không dám đụng vào Mạnh Chu, nàng bảo mẫu thân mượn cớ bắt đạo tặc qua đó lục soát. Nhất định có thể túm được trò hay, đến lúc đó bất kể thân thể Mạnh Chu còn trong sạch hay không đều chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay! Nếu danh tiết của nàng ta bị hủy, nàng ta còn có thể uy hiếp gì được nữa? Gả cho người danh thành công toại ư? Hừ, chẳng qua chỉ là lời nói vu vơ mà thôi!



Chợt Bích Đào phát ra một tiếng thét kinh hãi: "Á, nhị tiểu thư, mau buông ra, móng tay người sắp gãy rồi."



Chỉ nghe thấy tách một tiếng, quả nhiên là tiếng móng tay gãy, mà trên bàn gỗ cũng để lại một vết sâu, đủ để thấy rõ vừa rồi Tương Quân dùng lực lớn thế nào, giống như hành động độc ác của nàng ta lần này!


Mạnh Chu xông lên, kéo tên đầy tớ động tay vô cùng tàn nhẫn kia ra, giơ tay giáng cho một cái tát. Cái tát kia làm cho tay nàng cũng đỏ ửng một mảng, càng không cần phải nhắc tới người bị đánh sẽ thế nào.



Tất cả mọi người đều kinh hãi, chưa từng thấy đại tiểu thư lớn tiếng mắng chửi đầy tớ, càng chưa từng thấy nàng động tay đánh người. Vì vậy lần này làm cho mọi người hoảng sợ, không biết có nên tiếp tục hay không. Ngay cả Nhị phu nhân cũng bị kinh ngạc, ngay lập tức cũng quên không biết nói gì tiếp.



Mạnh Chu đẩy đám hạ nhân ra, đỡ Lục Yêu đứng dậy, gật đầu với nàng ta, khẽ nói: "Không sao rồi, em đi vào nghỉ ngơi trước đi, ở đây có ta rồi."



Vừa rồi Lục Yêu vẫn chịu đựng không dám rơi nước mắt, giờ nhìn thấy chủ tử, rốt cuộc vành mắt nóng lên nhưng nàng ta vẫn chịu đựng không phát ra tiếng khóc, chỉ gật đầu nói: "Tiểu thư cẩn thận." Mạnh Chu phải khuyên nhủ một hồi nàng ta mới đồng ý đi vào phòng.



Mặc dù Nhị phu nhân vẫn còn đang khiếp sợ, nhưng lúc này cần phải tiếp tục lên mặt, bà ta quát lớn: "Chu nhi, sao ngươi có thể không phân biệt được đúng sai như vậy, nha hoàn này chứa chấp đạo tặc, còn không chịu để cho bọn họ đi vào, không phải có tật giật mình thì là cái gì?"



Mạnh Chu chậm rãi quay đầu, ánh mắt xoẹt qua Nhị phu nhân hướng về phía Đại phu nhân, thấy Xảo Tuệ dẫn quản gia đang từ đó chạy tới cho nên khóe miệng khẽ nhếch lên, mặc càng tỏa ra lạnh lùng: "Nhị nương, phòng của ta là do Đại nương quản, nếu muốn lục soát cũng nên để Đại nương đứng ra, ngài tự ý dẫn hạ nhân đến đây rốt cuộc là muốn vượt quyền phải không? Chẳng lẽ người cho rằng mình có thể thay Đại nương sao?"



Nhị phu nhân vốn là một người ngoài mạnh trong yếu, hôm nay bị quát như vậy liền lập tức hoảng sợ, trong nhất thời không nói câu gì phản bác được.



Mạnh Chu đảo mắt nhìn qua, giống như muốn nhìn kỹ từng tên hạ nhân muốn khám xét phòng nàng, lạnh lùng hừ một tiếng: "Thật to gan, dám động tới phòng của Đại phu nhân, trong mắt các ngươi có còn Đại phu nhân nữa không, lẽ nào các ngươi cho rằng mình mới là chủ nhân của phủ này sao? Quản gia đâu, những tên hạ nhân không biết lớn bé này rốt cuộc là người nào tuyển vào phủ vậy?!"



Nói là nói hạ nhân nhưng ánh mắt của nàng lại nhìn chằm chằm Nhị phu nhân, thậm chí không hề sợ hãi mà nhìn chằm chằm, giống như những lời này vốn là nói cho bà ta nghe!



Chân Nhị phu nhân mềm nhũn, suýt nữa khuỵu chân ngã xuống.