Xí Đồ Tiện Nhân
Chương 17 : Sự thông minh của nam nhân
Ngày đăng: 02:34 22/04/20
Lúc này khuê phòng ở tiểu viện phía Tây Nam quả nhiên có mùi thơm, vẫn còn sót lại dư âm của hương liệu, mà mồ hôi của nữ nhân nào đó tuôn ra đầm đìa hòa quyện vào trong không khí giống như một tầng voan mỏng trơn bóng nhẵn mịn. Môi lướt qua da thịt khiến cho người ta run rẩy từng cơn.
Tần Kha cầm cánh tay của Mạnh Chu, lý trí nói cho hắn biết nên đẩy ra. Chỉ tiếc nếu làm như vậy sẽ chọc giận thân thể, bảo hắn làm sao kháng cự được đây? Giữa lúc đang do dự, một tay của Mạnh Chu đã trượt vào trong áo của hắn, dùng sức lôi kéo. Roạt... có thể nghe thấy âm thanh của quần áo bị xé rách.
Tần Kha nắm tay nàng, bất lực cười khổ: "Rốt cuộc bọn họ cho nàng ăn thứ gì vậy, tại sao thoáng cái hóa sói rồi hả?"
Trả lời lại hắn chỉ là việc Mạnh Chu càng hành động dữ dội, nàng ôm lấy đầu của Tần Kha, nhắm thẳng ngực mình mà áp vào, giống như muốn đem hắn tiến vào trong thân thể, tới an ủi cơn sóng ngứa ngáy như nghìn vạn con côn trùng đang bò trên người.
Tần Kha bị khiêu khích rơi vào trạng thái nước sôi lửa bỏng, trong đầu có một ý nghĩ nói với hắn cứ ở chỗ này muốn Mạnh Chu, dù sao nàng cũng sẽ là nữ nhân của mình.
Nhưng suy nghĩ đó mới khẽ lóe lên trong đầu thì đột nhiên ngoài cửa truyền vào một tiếng hò hét của nam nhân: "Tiểu thư, vừa rồi tiểu nha hoàn nói trong phòng ngài có chuột, nô tài đem thuốc diệt chuột đến, có tiện đi vào không ạ?"
Trong lòng Tần Kha kinh hãi, vội vàng vơ áo ngủ bằng gấm đã bị kéo ra bao lấy toàn thân Mạnh Chu, sau đó dứt khoát nhanh chóng xé một góc màn che mặt. Hắn cúi đầu ra khỏi phòng ngăn cản tên đầy tớ đang muốn đi vào, nén giọng nói: "Ngươi tới chậm quá, vừa rồi ta đã rắc nước thuốc ở trong phòng."
Tên đầy tớ kia ngập ngừng nhìn chằm chằm Tần Kha mấy lần, cảm thấy trang phục trên người hắn không giống tôi tớ, trên mặt còn băng một đoạn vải xô, nhìn rất thần bí. Vì vậy không nhịn được mở miệng hỏi: "Không biết người là ai?"
Vẻ mặt Tần Kha bình tĩnh: "Ta và Đạo nhân Sơn Dương có chút giao tình, cũng biết chút y thuật. Bên trong vẩy nước thuốc không chỉ diệt chuột mà đối với người cũng có phần nguy hiểm, cho nên ta đã mời tiểu thư đến chỗ của Đạo nhân Sơn Dương rồi. Nếu như ngươi vẫn muốn đi vào, trước tiên dùng băng gạc quấn vào. Nếu..." Hắn chợt ra vẻ thần bí dừng lại, giống như khó có thể mở miệng nói hậu quả không tưởng tượng.
Tên nô tài vốn cũng không để ý đến Mạnh đại tiểu thư ở phòng này, hôm nay không nghe thấy có gì là không ổn, vì vậy cũng không có ý định xen vào, xoay người muốn đi.
Đáng tiếc còn chưa bước được bước nào thì nghe thấy bên trong có tiếng rên ưm ưm rất nhỏ. Ngay lập tức tên nô tài liền cảnh giác hỏi: "Tiếng gì vậy?"
Tần Kha nghiêng người một cái, cười nhạt: "Chắc là chuột không chịu được công hiệu của nước thuốc, hấp hối giãy dụa. Hay là ngươi muốn đi vào xem một chút không?"
Lẽ nào người hãm hại mình lại là nàng ta?
Trong chốc lát tâm trạng liền phẫn nộ, Mạnh Chu không tiếp xúc nhiều với Tương Quân, ngày thường cũng đối xử thân thiện, chẳng bao giờ nói xấu càng chưa từng làm chuyện có lỗi với nàng ta. Nếu thật là nàng ta, vậy rốt cuộc là vì sao?
Tuy Mạnh Chu là trưởng nữ nhưng mẫu thân mất sớm, mặc dù Đại phu nhân̉ đã tái giá nhưng không có con cháu, chỉ biết thành tâm lễ Phật. Trong phủ tất nhiên là Nhị phu nhân nắm quyền, tuy Tương Quân là nữ thứ nhưng toàn bộ đãi ngộ chỉ có hơn chứ không có kém trưởng nữ.
Đột nhiên Mạnh Chu nhớ tới những lần chung đụng với Tương Quân, từ lúc sống lại rồi lần đầu tiên gặp lại nàng ta, nàng ta đã nói láo là từ quý phủ của di nương tới, thân thiết thăm hỏi, hợp tác diễn kịch với nha hoàn gây xích mích chia rẽ. Sau khi tiến cung, nàng ta giựt dây lên nắm quyền lực, xúi bẩy công chúa...
Trở lại lần này là ... nàng ta kê đơn sao?
Mạnh Chu cảnh giác, đoạn đường này mỗi khi mình gặp phải nguy hiểm lại không tránh khỏi có liên quan tới nàng ta! Quả nhiên là trùng hợp... Hay là có người cố ý gây nên! Nhất thời cả người rét run, trong lòng vô cùng rét lạnh.
Từ lúc hai người bước vào hồ nước, không lâu sau đạo nhân đã phát hiện ra rồi, chỉ vì bên trong thiện phòng có thể trông thấy tình hình hồ nước bên này. Lúc này ông vội vàng tới, muốn trêu đùa hai người này, ai bảo hai người đang mờ ám nằm trong tay ông. Mặt khác, ông bảo tiểu đạo sĩ đến gian phòng của Mạnh tiểu thư tìm hiểu tin tức đồng thời lấy một bộ y phục sạch sẽ đến.
Tiểu đạo sĩ chau mày, đem bọc kia đưa cho Tần Kha, đồng thời còn mang tới một tin tức xấu... Nhị phu nhân mang người tới khuê phòng của Mạnh tiểu thư, nói là quý phủ bị đạo tặc xông vào, mà đầy tớ nhìn thấy đạo tặc đi vào phòng của Mạnh tiểu thư, bởi vậy Nhị phu nhân sai người lục soát!
Mạnh Chu thay xong y phục, người ấm lại liền hài lòng, trên lông mày toàn là sương lạnh, ngay cả tiếng cười cũng nhuộm băng tuyết, lạnh lùng nói: "Bà ta muốn lục soát thì lục soát, ta không tin bà ta có thể tìm ra cái gì!"
Tần Kha không nói lời nào, ngay trước mặt đạo nhân chậm rãi nắm tay nàng, mười đầu ngón tay chặt chẽ sít vào nhau. Các khớp ngón tay thon dài bao vây tay của Mạnh Chu.
Lúc này không nói đánh bại vạn lời nói!