Xí Hoang Nghi Thượng
Chương 109 :
Ngày đăng: 10:02 18/04/20
Trời còn chưa sáng, Phổ Thông đã lục đục ngồi dậy, mơ mơ màng màng vớ lấy quần áo, mặc vào, chợt một cánh tay vắt qua eo y.
"Sao dậy sớm thế?"
"Tới giờ đi thu thùng các tông rồi." Phổ Thông trả lời trong tình trạng hai mắt nhắm nghiền.
"Hả? Em lại quên nữa à, chúng ta dọn khỏi khu thương mại rồi." Hồng Kỳ đánh một cái ngáp thật to.
Động tác mặc đồ của Phổ Thông thoáng khựng lại, ờ ha! Phổ Thông xấu hổ gãi má, có điều lỡ tỉnh rồi, giờ muốn ngủ lại cũng chẳng được. Phổ Thông định xuống giường, nhưng Hồng Kỳ chơi xấu ôm rịt lấy eo y, "Còn sớm mà, nằm tí nữa đi."
Phổ Thông nhìn đồng hồ báo thức, mới có bảy giờ rưỡi, nằm thêm nửa tiếng nữa chắc cũng không sao. Nghĩ là làm, y cởi áo ngoài, chui lại vào ổ chăn. Y vừa nằm xuống, Hồng Kỳ lập tức quấn lấy y như bạch tuộc.
"Hôm nay trời lạnh nhỉ?"
"Dưới 0 độ, không lạnh mới lạ." Phổ Thông nhớ lại bản tin dự báo thời tiết y xem tối qua.
"Em nỡ để anh ra ngoài trong cái lạnh thấu xương này sao?" Hồng Kỳ gối đầu lên ngực Phổ Thông, lầu bầu.
"Anh lại bày trò trốn việc nữa à." Phổ Thông xấu xa áp hai bàn tay lạnh ngắt của mình lên lưng Hồng Kỳ.
"Chỗ này đang mời gọi em đến âu yếm nè." Môi lưỡi Phổ Thông trượt xuống ngực Hồng Kỳ, ngậm vào một bên đầu v* sưng đỏ của hắn, nhẹ nhàng mơn trớn.
Mặc dù Hồng Kỳ đã cố nuốt xuống những tiếng rên, nhưng hạ thân hưng phấn tiết ra chất dịch đã bán đứng hắn.
Hồng Kỳ biết trận này không thoát được, đành tuân theo số mệnh. Thấy hắn thò tay vào ngăn kéo lục lọi, Phổ Thông bèn ngẩng mặt lên hỏi, "Anh tìm gì thế?"
Hồng Kỳ thẹn quá hóa giận trừng y, tìm bao cao su chứ gì?! Còn lâu hắn mới cho y bắn ở trong! Bắn ở trong, làm xong phải lau rửa sạch sẽ, bắt hắn trần truồng lau rửa trong thời tiết thế này á? Mơ đi!
Phổ Thông phì cười, rướn người lấy ra một cái bao cao su, xé lớp vỏ ngoài, đeo vào, động tác nước chảy mây trôi, trước sau chỉ tốn có vài giây đồng hồ.
"Không được liếm chỗ đó!" Hồng Kỳ cảnh cáo Phổ Thông.
"Không liếm thì không liếm." Phổ Thông cười cười, thấy phía sau Hồng Kỳ hơi khô, y bèn cố gắng khuếch trương thật nhẹ nhàng cho hắn.
Trước tiên Phổ Thông giúp Hồng Kỳ bắn một lần, lại hôn hôn an ủi hắn, thấy thân thể hắn thả lỏng hoàn toàn, y mới chậm rãi tiến vào. Tiến vào rồi, y cũng không vội cử động. Yên lặng cảm nhận sự ấm áp trong cơ thể người yêu được một lúc, Phổ Thông mới bắt đầu ra vào, từ chậm tới nhanh. Hồng Kỳ siết chặt ga giường, quy đầu thô to ma sát với vách thịt sinh ra luồng khoái cảm vô cùng tận, gần như nhấn chìm cả người hắn vào trong bể dục. Cơ thể Hồng Kỳ đong đưa theo từng nhịp tiến công của Phổ Thông, dù lý trí đã nhão như đống bùn, nhưng hắn vẫn theo bản năng quấn chặt lấy eo Phổ Thông, phía sau co rút siết chặt lấy người anh em của Phổ Thông.
"A... Chậm chút..." Hồng Kỳ cố nén những âm thanh xấu hổ nhưng không thành, mặc dù đã chuyển nhà, nhưng hắn vẫn sợ bị người khác nghe thấy. Nỗi sợ bị phát hiện khiến hắn càng thêm hưng phấn, hạ thân vừa bắn một lần giờ lại ngóc dậy, quy đầu rỉ ra một thứ dịch trong suốt.
Chợt Phổ Thông lật người, đổi sang tư thế cưỡi, còn cố tình thả chậm động tác. Hồng Kỳ khó chịu vặn vẹo eo, tự nhún được mấy cái đã kiệt sức. Thấy cách này không được, hắn bèn đổi cách khác, cố ý sượt qua sượt lại trên người Phổ Thông. Phổ Thông bật cười, vươn tay bóp véo cái mông căng tròn của Hồng Kỳ, dưới eo vận sức xỏ xuyên cái lỗ hư hỏng kia. Hai người quấn quít không một kẽ hở, áp má kề môi cùng tận hưởng khoảng khắc kết hợp với người mình kêu.
Chăn bông đùn lên một khối, che đi cảnh sắc động lòng người, chỉ có tiếng rên rỉ thỉnh thoảng bay ra, càng làm tăng thêm phần ái muội.
Hồng Kỳ bị Phổ Thông làm đến bắn. Động tác của Phổ Thông trở nên gấp hơn, bụng dưới của y siết chặt lại, bắn ra, tất nhiên là tinh hoa đều bị bao cao su giữ lại hết. Phổ Thông tiếc nuối thở dài, y muốn bắn vào cơ thể Hồng Kỳ cơ, nhưng chắc chắn hắn sẽ không chịu. Phổ Thông kéo Hồng Kỳ vào lòng, Hồng Kỳ cũng thuận thế ôm chặt lấy y, da thịt trần trụi dán vào nhau, lấy thân thể của mình sưởi ấm cho đối phương trong ngày đông giá rét.
Rời giường, rửa mặt, nấu đồ ăn sáng, Phổ Thông đi mở cửa tiệm tạp hóa, Hồng Kỳ lấy sổ ra ghi chép vài mặt hàng cần bổ sung. Một ngày như mọi ngày, bình dị, nhưng ngập tràn hạnh phúc.