Xích Ái Sát Thủ
Chương 130 : Mưu đồ bí mật
Ngày đăng: 09:38 18/04/20
Tấm thảm dày màu trắng, tấm rèm nhung màu đỏ sậm, giấy dán tường với hoa văn màu xanh xám pha một chút vàng nhạt, căn phòng xa hoa này đã được dọn dẹp sạch sẽ, người ngồi trong phòng là khách của bọn họ.
“Mấy ngày nay các anh đều ở trong này à?” Câu đầu tiên mà Bailey Olivia mở miệng chính là câu này, cô ta chỉ đơn thuần là tò mò, âm thầm suy đoán, chẳng lẽ đây là tình yêu giữa đàn ông với nhau hay sao, ánh mắt tập trung lên khóe miệng của Phong Triển Nặc.
“Không tốt à? như vậy mới thuận tiện nói chuyện với cô, cô xem đi, cùng một lúc cô có thể gặp được hai người.” Khi Phong Triển Nặc nói chuyện thì lại tác động đến miệng vết thương, vết thương này thật sự sâu, hắn liếc mắt nhìn Feston, vết thương trên cổ của Feston chắc cũng không dễ chịu gì cho cam.
“Lần này tới tìm chúng tôi thì chứng tỏ cô đã có quyết định.” Feston không thúc giục Bailey Olivia mở miệng, hắn đi đến bên cạnh Phong Triển Nặc rồi đưa cho đối phương một ly rượu vang, đó là của ngày hôm qua, vẫn chưa uống hết, sau đó đưa cho Bailey Olivia một ly sữa.
Khi Phong Triển Nặc tiếp nhận ly rượu thì khóe miệng bị ngón tay của Feston chạm vào một chút, hắn biết rõ động tác này không hề có ý khiêu khích, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy xôn xao, hắn kéo Feston đến ghế sô pha rồi cùng nhau ngồi xuống.
Mấy ngày nay hắn vẫn ở trong phòng khách sạn của Feston, trước khi Bailey Olivia đến thì Judy đã gọi điện thoại, muốn cho một người hoàn toàn thay thế thân phận của một người khác, hơn nữa lại là thân phận quý tộc thì không phải chuyện đơn giản.
Bên phía Judy còn cần một ít thời gian, mà bây giờ hắn vẫn là nam tước Ventress giả, bên cạnh là tình địch, quý cô trước mặt là mục tiêu của hắn, nếu người khác đến xem thì quan hệ của ba người ắt hẳn là như vậy.
“Lần này cô dẫn theo hai vệ sĩ.” Bailey Olivia vẫn chưa mở miệng thì Phong Triển Nặc đã dùng chiếc ly trống rỗng chỉ về phía cánh cửa, khác với tư thế nhàn nhã dựa vào sô pha của hắn, ánh mắt của hắn lại hàm chứa ý tứ đặc biệt.
Bailey Olivia nghe như vậy thì tầm mắt giận dữ liền nhìn về phía cánh cửa, sau đó bất đắc dĩ thở dài, “Là Brunson, ông ấy nói cho ông nội của tôi là tôi có thể gặp phải ám sát, kể từ lần trước gặp mặt đến nay thì luôn có người đi theo tôi, còn có vài người chờ ở bên dưới khách sạn.”
“Cảnh sátMonacokhông điều tra được gì, đó là sát thủ chuyên nghiệp làm, sẽ không lưu lại dấu vết để bọn họ điều tra, cho dù có tra ra được thì nhiều nhất cũng chỉ tra được đám sát thủ chứ không tra được kẻ chủ mưu.” Về phương diện này thì Feston rất có uy quyền, mặc kệ là ở nước Mỹ hay ở đây thì chẳng có gì khác nhau.
Phong Triển Nặc cảm thấy buồn cười khi nghe Feston ở trước mặt người khác mà thảo luận về sát thủ, nghĩ đến bản thân mình là một sát thủ chính cống đang ngồi ở bên cạnh, nhưng Bailey Olivia cũng không biết thân phận của hắn, khiến hắn có loại cảm giác rất vớ vẩn.
“Bọn họ không phải nhằm vào cô, cô có thể không cần phải lo lắng, cô Bailey Olivia, bất quá theo tôi thấy thì vệ sĩ của cô không chỉ đơn giản là bảo vệ an toàn của cô.” Mỉm cười thân thiết làm cho người ta thả lỏng, người đàn ông ở trước mặt lại giống như Macro của những ngày đầu mà cô ta đã quen biết, Bailey Olivia không thể phủ nhận sức quyến rũ của vị nam tước với thân phận không rõ này, hơn nữa hắn cũng rất thông minh.
“Rốt cục bên cạnh cậu có bao nhiêu vũ khí?” Bàn tay của Feston di chuyển từ thắt lưng lên ngực của Phong Triển Nặc, sau đó vói vào bên trong, thản nhiên nhéo một điểm nổi lên ở trước ngực của đối phương, Phong Triển Nặc hít vào một hơi, cất lên tiếng cười khàn khàn, “Nếu anh không buông tay thì tôi sẽ cho anh nếm mùi khẩu súng lợi hại nhất của tôi.”
“Cậu đang đùa với lửa.” Giọng nói của Feston cũng khàn đặc, đột nhiên tăng thêm sức, toàn thân của Phong Triển Nặc trở nên cương cứng, sau lưng chạm vào một bộ phận nóng rực.
“Vậy chỉ có anh thì được đùa với lửa thôi sao?” Quay người lại rồi ôm lấy Feston, sau đó đè đối phương trên giường, bàn tay từ thắt lưng đi dọc lên trên, đụng đến làn da mềm dẻo rắn chắc của Feston.
Bởi vì biết rõ sắp tạm biệt trong một thời gian ngắn cho nên mấy ngày nay bọn họ đều kiềm chế tính tình của mình, ngay cả tranh chấp cũng không có, thay vào đó là đủ loại trao đổi, hiện tại xem như là bắt đầu quy trình của hằng ngày.
Ôm hôn chỉ là một loại trao đổi sơ cấp, ngón tay của Feston càng thăm dò sâu vào bên trong, Phong Triển Nặc hung hăng bóp mông của Feston, giữa bờ môi dán chặt là hơi thở dồn dập gấp gáp, chiếc gối rơi xuống đất, đồng thời tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
“Chết tiệt!” Phong Triển Nặc thấp giọng mắng, hắn nhớ đến hôm nay là ngày gì.
Ôm lấy Phong Triển Nặc rồi lật lại, Feston dùng đầu lưỡi ngăn chặn miệng của hắn, sau đó phân tâm vươn tay bắt điện thoại, “Cô Bailey Olivia?”
Khi buông Phong Triển Nặc ra thì hơi thở của Feston vẫn chưa khôi phục như bình thường, giọng nói khàn khàn làm cho Bailey Olivia ở đầu dây bên kia phải đỏ mặt, nhịn không được mà suy đoán hai người đàn ông kia đang làm cái gì.
“Đúng vậy, là tôi, chuyện hôm nay phải làm phiền các anh, đừng quên buổi chiều đúng một giờ nhé.” Nhưng cô ta không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, vội vàng dứt lời, sợ bị người ta nghe thấy, sau đó lập tức cúp máy.
…………
P/S: chắc cả ngày ở trong phòng mần ăn liên tu bất tận quá.